Truyện:Mãnh Liệt - Chương 19

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 19
Một tên khốn nạn từ đầu đến đuôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Trần Tĩnh An biết những lời này có phần cố ý. Tâm trạng Thẩm Liệt không tốt, qua điện thoại đã có thể cảm nhận được. Cô đã bơ anh mấy ngày, mà anh lại luôn là người ở thế thượng phong, làm sao mà không tức giận. Vừa hay có người đâm đầu vào, chĩa họng súng vào mình. Cơn tức này, phải có chỗ để trút ra.

Trút xong hay chưa cô không rõ, có lẽ người tiếp theo sẽ đến lượt cô.

Cửa xe đóng lại một tiếng "rầm". Ý thức Trần Tĩnh An quay về, Thẩm Liệt đã gấp tài liệu lại, hỏi cô buổi biểu diễn cuối kỳ là khi nào.

"Ngày mùng một tháng sau."

Trần Tĩnh An đáp.

Thẩm Liệt tỏ ra đã hiểu, gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Thời gian gấp rút thật, thảo nào mấy ngày nay em bận rộn như vậy."

Trần Tĩnh An không hó hé, ánh mắt tĩnh lặng, môi mím chặt, trông hệt như đang chờ đợi phán quyết. Cô thậm chí còn rất hy vọng anh sẽ nổi giận với mình, chứ không phải như bây giờ, giống như luộc ếch trong nước ấm. Sau khi làm ầm ĩ lên, cả hai đều cảm thấy vô vị, mối 🍳_⛎🅰️_п h_ệ hoang đường giữa họ cũng có thể kết thúc.

Nhưng Thẩm Liệt không làm vậy. Hai người vẫn cư xử như thường lệ, như thể chút không vui kia chưa từng tồn tại. Cô thật sự không nhìn thấu được anh. Cảm giác anh mang lại, càng giống như một hồ nước sâu tĩnh lặng, bề mặt không một gợn sóng, không nhìn ra nông sâu, cũng không nhìn ra dòng chảy ngầm khi nào sẽ cuộn trào. Cô không tài nào biết được.

Trần Tĩnh An không đoán được tâm tư của Thẩm Liệt, chỉ có thể làm hết những việc anh ghét.

Khẩu vị của Thẩm Liệt thanh đạm, cô liền chọn những nhà hàng ngày càng đậm vị hơn. Anh có h. am m. uốn kiểm soát mạnh, cô liền biến cả người thành nhím xù lông, thỉnh thoảng nói vài câu chọc tức anh, tất cả những lời cay nghiệt cô biết trong 21 năm qua đều dành cho anh. Anh đúng giờ, cô liền kéo dài thời gian, đủng đỉnh đến chỗ hẹn... Thế nhưng tất cả những điều này, Thẩm Liệt đều chấp nhận hết, chưa bao giờ tỏ ra không vui.

Trần Tĩnh An thực sự rất bực bội, như đấm vào bịch bông, không nhận được bất cứ phản ứng nào.

Kỷ Hoằng nhìn mà kinh hồn bạt vía. Anh ta muốn hòa giải mối 𝐪_⛎_🔼_п 𝖍_ệ giữa hai người, liền nhắc đến chuyện tối hôm đó bị chặn xe, Thẩm Liệt đã ấn người kia lên cửa kính.

"Cô có biết tại sao hôm đó Thẩm tổng lại ra tay không? Bởi vì anh ta muốn xem cô, nhưng miệng lưỡi không sạch sẽ, nói năng lỗ mãng với cô."

"Anh ta nói gì?" Trần Tĩnh An hỏi.

Kỷ Hoằng nhíu mày, có những lời anh ta không thể nói ra được, nên có chút ngượng ngùng khi truyền đạt lại: "Anh ta nói cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, không đến mức phải làm như báu vật vậy."

Trần Tĩnh An không tức giận, chỉ cười nhạt hỏi: "Lẽ nào anh ta nói không đúng sao?"

"Cô Trần, cô thật sự không cần đặt mình vào vị trí khó xử như vậy. Thẩm tổng đối với cô là thật lòng thích. Tôi theo anh ấy ba năm, đây là lần *****ên thấy anh ấy để tâm đến ai như vậy."

"Nói vậy tôi nên cảm kích à?" Trần Tĩnh An nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Tôi chỉ cảm thấy, nếu sự việc đã thành ra thế này, cô cũng có thể thử chấp nhận Thẩm tổng. Thẩm tổng là người rất tốt." Kỷ Hoằng né tránh ánh mắt trong veo của cô.

Trần Tĩnh An lại hỏi: "Anh Kỷ có em gái không?"

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Hoằng, cô nhếch môi, giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo: "Chuyện tốt như vậy, anh có thể giới thiệu cho các cô ấy."

"..."

Kỷ Hoằng sững người nhìn theo bóng lưng Trần Tĩnh An rời đi. Anh ta cảm thấy cô đã thay đổi không ít, vẻ ngoài vẫn yếu đuối, nhưng bên trong lại giấu một cây kim bén nhọn. Hoặc có lẽ, cô chưa từng thay đổi, chỉ là trước kia anh ta chưa nhận ra. Cái lời nói dịu dàng nhưng sắc bén của cô, đến giờ anh ta vẫn còn nhớ như in.

Trần Tĩnh An thỉnh thoảng sẽ qua đêm ở Thiển Loan, vì trời quá muộn, đã qua giờ giới nghiêm.

Sau lần đo kích cỡ trước, một lô quần áo và trang sức mới lại được gửi đến, chất đống trong phòng ngủ mãi mà chưa được mở ra. Cô ra vào như không nhìn thấy, cuối cùng vẫn là Thẩm Liệt thấy được, hỏi cô có phải không thích không, không thích thì anh cho người vứt đi, rồi gửi lô khác tới. Trần Tĩnh An lúc này mới không thể không nhìn thẳng vào chúng, mở từng chiếc hộp quà.

Quần áo đa số là sườn xám cách tân, mặc hàng ngày vừa đẹp vừa tiện. Trang sức rực rỡ muôn màu. Những thứ chất đống ở đây, là bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được.

"Không thử xem sao?" Thẩm Liệt bắt chéo chân, ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, nhìn cô chất đống những bộ quần áo đó một cách tùy ý, như thể đang làm việc trên dây chuyền sản xuất.

Trần Tĩnh An quay lưng về phía anh, bờ vai mỏng manh, đường nét vai cổ thanh thoát tú lệ: "Có gì mà phải thử, may đo theo số đo cả rồi, đều mặc được."

"Vậy cũng không thấy em mặc."

"Quần áo nhiều, mặc không hết. Anh muốn xem thì có thể thuê người mặc riêng cho anh xem."

Gần đây cô đã quen với giọng điệu lạnh lùng, nói thêm vài câu là tỏ ra phiền phức, hoặc là không nói gì, hoặc là lời nói ra toàn là băng đá. Tóm lại, cô không thoải mái, cũng không muốn để Thẩm Liệt thoải mái.

Thẩm Liệt vẫn giữ dáng vẻ hiền lành.

Vài ngày sau, anh thật sự tìm một người mẫu có vóc dáng giống hệt Trần Tĩnh An, thậm chí cả diện mạo và phong cách cũng rất tương tự. Người mẫu thử từng bộ quần áo, cố hết sức để phô diễn. Trần Tĩnh An bị hành động của Thẩm Liệt làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Anh nhướng mí mắt, bảo cô xem thích những bộ nào.

Thích thì giữ lại, không thích thì vứt đi.

Trần Tĩnh An đã xem nhẹ mức độ điên rồ của Thẩm Liệt.

Nếu cô không thích một bộ nào, Thẩm Liệt có rất nhiều cách để cho người mang đến nhiều hơn, sau đó lại tiếp tục để cô lựa chọn. Thẩm Liệt có tiền để đốt, cô không có sức lực để chơi cùng anh.

Trần Tĩnh An cũng mệt mỏi rồi, cô hỏi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Chỉ là muốn em vui vẻ một chút, tôi không giỏi dỗ dành con gái." Thẩm Liệt dựa lưng vào ghế sofa, tư thế lười biếng thả lỏng, giọng điệu chậm rãi, trên mặt treo nụ cười ấm áp.

Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm nhìn cô.

Trong mắt Trần Tĩnh An, nó càng giống như đang nói: Không sao, tôi có rất nhiều thời gian và sức lực để chơi cùng em.

"Anh là đồ thần kinh." Trần Tĩnh An không nhịn được nói.

Trong phòng không chỉ có hai người họ, còn có Kỷ Hoằng, người mẫu, và một vị chuyên gia phối đồ. Những lời này chữ nào cũng rõ ràng, rành mạch, ai cũng nghe thấy.

Những người nghe thấy còn căng thẳng hơn cả người nói.

Kỷ Hoằng thậm chí còn nhắm mắt lại. Lần trước anh ta khuyên bảo không những không có tác dụng, mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Anh ta biết rõ hậu quả khi Thẩm Liệt tức giận, giống như lần trước, người chịu tai ương thường là những người khác.

Thẩm Liệt lại chỉ cười cười, thở dài một tiếng không để tâm: "Biết em đang giận, chỉ là cơn giận này khi nào mới nguôi đây?"

Như thể hai người chỉ là một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau.

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Những người không biết chuyện thậm chí còn có chút ghen tị nhìn về phía Trần Tĩnh An, ghen tị vì cô được cưng chiều quá mức.

Trần Tĩnh An lại một lần nữa bị anh làm cho không thể tức giận nổi. Cô tùy ý chọn một chiếc sườn xám trơn màu để thay. Người trong gương vóc dáng cân đối, đường nét uyển chuyển, khí chất đoan trang nhã nhặn. Lúc cô bước ra khỏi phòng, những người khác đã rời đi. Thẩm Liệt đang nghe điện thoại, vừa nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang liền quay đầu lại. Ánh mắt lướt qua cô một lượt, khóe môi khẽ cong lên.

Nói rằng rất đẹp.

Trần Tĩnh An mặt không biểu cảm xoay người lên lầu.

Buổi tối, hai người không ở cùng một phòng. Thẩm Liệt làm việc trong thư phòng đến tận khuya. Trần Tĩnh An cầm một quyển sách lịch sử về thời kỳ Tần mạt Hán sơ để đọc. Trong buổi biểu diễn lần tới có một khúc nhạc kinh điển là 《Bá Vương tá giáp》.

Chu Chính Khanh từ trước đến nay luôn yêu cầu cô không chỉ biết cách chơi đàn, mà còn phải hiểu rõ hoàn cảnh lịch sử đằng sau bản nhạc, như vậy mới có thể thực sự nắm bắt được nhân vật, đàn ra được cảm xúc đúng với tinh thần của khúc nhạc, chứ không phải chỉ là rập khuôn theo nhạc phổ một cách máy móc.

Đọc được một nửa, Trần Tĩnh An xuống lầu uống nước. Lúc lên lầu, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô vô tình liếc nhìn thêm một cái, lại không ngờ vừa hay bị Thẩm Liệt bắt gặp.

Đó là trạng thái khi anh đột ngột thoát ra khỏi công việc bận rộn. Vẻ mặt anh còn có chút vô thức, ánh mắt từ từ chuyển động, 𝖒_ề_𝐦 Ⓜ️ạ_ℹ️ mà trầm tĩnh. Khi đối diện với cô, anh hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Giọng nói trầm khàn, không giống như thường ngày.

"Sắp rồi." Trần Tĩnh An đáp, rồi hỏi thêm một câu: "... Anh không ngủ à?"

"Mất ngủ."

"Ồ."

Cuộc nói chuyện dường như không cần thiết phải tiếp tục. Trần Tĩnh An không có ý định quan tâm, hỏi thêm một câu cũng chỉ đơn thuần là vì Thẩm Liệt ban nãy có chút không giống anh. Cô đẩy cửa định vào phòng, lại nghe anh nói: "Lâu rồi không nghe em đàn, nếu không phiền, tối nay có thể đàn một khúc được không?"

Lâu rồi, chính là chỉ lần biểu diễn trước.

Trần Tĩnh An nhớ lại đêm mưa hôm đó anh cho người mang ô tới. Thực ra người thích nhạc cụ dân tộc cũng không nhiều, cô hỏi: "Anh thật sự thích nghe sao?"

"Sao nào, không thích thì không được nghe à?" Thẩm Liệt chống cằm, cười nhạt hỏi lại.

Cũng không phải.

Trần Tĩnh An không mang theo tỳ bà, dùng cây mà Thẩm Liệt đã chuẩn bị. Âm đã được điều chỉnh xong. Cô ngồi trên ghế đàn, nghĩ bụng vừa hay có thể luyện tập, liền đàn một khúc 《Bá Vương tá giáp》.

Thẩm Liệt ngồi trên ghế sofa phía sau cô.

Giai điệu ngay từ đầu đã mang theo cảm giác căng thẳng, như vòng vây đang khép chặt từ bốn phía. Hạng Vũ đại bại, quân lính tan rã, sau khi bị bao vây là một nỗi bi tráng nặng nề đè nén. Cô toàn tâm toàn ý nhập vai, nghĩ đến Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ không chịu qua sông, một đời anh hùng cứ thế tiêu vong. Cô đàn mà quên mất bản thân, lúc hồi thần lại đã là khi khúc nhạc đã kết thúc.

Cô ôm đàn tỳ bà, lòng mãi không thể bình tĩnh. Đứng dậy đặt đàn, quay đầu lại, người trên sofa đâu còn nghe nữa, đã ngủ thiếp đi từ bao giờ không biết.

"..."

Trần Tĩnh An nhíu mày. Thẩm Liệt không phải muốn nghe, chỉ là coi nó như một bài hát ru ngủ.

Cô đứng dậy cố tình va vào ghế đàn, cố tình tạo ra chút tiếng động, tốt nhất là đánh thức anh dậy mới có thể hả giận một chút. Cô đặt đàn tỳ bà xuống, lười nhìn Thẩm Liệt thêm một cái, hy vọng anh ngủ luôn đêm nay, tốt nhất là cảm lạnh sốt cao. Lúc đi ra ngoài, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy.

"Anh buông tay." Trần Tĩnh An dùng sức giãy ra.

Thẩm Liệt quả thật đã ngủ thiếp đi, sau đó bị đánh thức. Đôi mắt mở ra còn vương vẻ mệt mỏi, biết rõ còn cố hỏi đàn xong rồi à?

Trần Tĩnh An tức đến bật cười: "Chưa, anh ngủ tiếp đi."

Thẩm Liệt cũng cười, nói xin lỗi. Gần đây anh quả thật ngủ không ngon.

Trần Tĩnh An có cảm giác bị lừa gạt. Cô vốn dĩ không có chút thiện cảm nào với Thẩm Liệt, lúc này cũng không muốn ở lại thêm nữa, nhưng tay lại không rút ra được.

Thẩm Liệt nắm chặt tay cô không buông, giọng điệu rất nhẹ: "Ở lại với tôi một lát được không?"

Nhưng Trần Tĩnh An đã mềm lòng một lần rồi, tối nay tuyệt đối không thể có lần thứ hai. Cô không muốn ở lại thêm một giây nào, vẫn lạnh lùng nói: "Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ."

Tay vẫn không buông ra.

"Thẩm Liệt, anh đừng giở trò, anh buông tay ra." Cô không nhịn được mà cao giọng.

Trần Tĩnh An vốn dĩ đã tức giận, lúc này lại không giãy ra được, xấu hổ quá hóa giận, liền tính sổ cả nợ mới nợ cũ. Cô nhìn lại khoảng thời gian này, mỗi một phút mỗi một giây đều là ✝️.𝓇.@ ⓣ.ấ.п. Cảm xúc của cô vỡ òa, không nhịn được hỏi: "Anh rốt cuộc khi nào mới chán?"

Cuộc sống này rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc?

Trần Tĩnh An không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Sau câu chất vấn, căn phòng trở nên quá yên tĩnh. Thẩm Liệt rũ mắt, mí mắt phủ một bóng mờ nhàn nhạt, dường như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Im lặng một lúc, anh ngước mắt nhìn cô, nhếch môi nói: "Tôi không biết, có lẽ em thử cách khác xem sao?"

Giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng lại như một cú đấm mạnh vào ⓝ●ℊ●ự●c Trần Tĩnh An. Cô gần như phản ứng lại ngay lập tức. Tất cả những việc cô làm trong khoảng thời gian này, Thẩm Liệt đều nhìn thấy hết. Anh không chỉ biết, thậm chí còn là cố ý làm vậy. Những lời Kỷ Hoằng nói trên xe, có lẽ cũng là do anh sắp đặt.

Trần Tĩnh An cảm thấy mình như một con ngốc, một vai hề nhảy nhót, tự cho là đúng mà ra sức biểu diễn. Thẩm Liệt vừa là đạo diễn, vừa là khán giả.

Đùa giỡn cô thú vị đến thế sao?

Thẩm Liệt đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp, đứng trước mặt Trần Tĩnh An, che khuất hoàn toàn bóng dáng cô. Đuôi mắt anh cụp xuống, ánh mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi để anh trêu đùa.

Nhìn cô giãy giụa, chạy trốn, thực chất cửa đã sớm bị khóa chặt.

Trần Tĩnh An nắm chặt nắm tay, đấm thẳng vào lồng ng. ực rắn chắc của anh, vẫn chưa hết giận mà oán hận trừng mắt nhìn anh: "Thẩm Liệt, anh chính là một tên khốn nạn từ đầu đến đuôi!"

Chương (1-91)