Chờ đến khi tôi chán
← Ch.13 | Ch.15 → |
Trần Tĩnh An đã nếm trải thủ đoạn của anh, giờ đây càng kinh hãi trước sự trơ trẽn của anh. Anh có một bộ logic của riêng mình, và trong logic đó, chỉ có anh là con người, còn những người khác thì đáng là gì, họ có muốn hay không, ai mà thèm quan tâm. Chỉ cần anh muốn, thì nhất định phải có được.
Tình cảm của Thẩm Liệt dành cho cô, tuyệt đối không thể gọi là “thích”. Làm sao có thể là thích được chứ? Nó chỉ đơn giản là nhìn thấy một đóa hoa ven đường đang nở rộ xinh đẹp, sinh ra một loại d. ục vọ. ng chiếm hữu thuần túy: anh thà bẻ gãy đóa hoa ấy, cho dù nó không thể sống nổi quá một ngày.
Chẳng sao cả, 𝖈♓ế●🌴 rồi thì vứt đi, sẽ luôn có một đóa hoa khác thay thế.
Cô là gì chứ? Một món đồ, một vật phẩm mà thôi.
"Anh không cảm thấy mình rất vô sỉ sao?" Trần Tĩnh An lạnh lùng hỏi.
Thẩm Liệt nhìn cô, trong ánh mắt không có lấy một tia đồng cảm, trống rỗng: "Nếu điều đó làm em dễ chịu hơn, thì cứ coi như tôi cũng nghĩ vậy đi."
"..."
Thật ra đây là một câu hỏi vô nghĩa.
Chẳng lẽ một kẻ làm nhiều điều ác, lại thật sự cho rằng mình đang làm chuyện xấu sao?
Căn phòng lại chìm vào im lặng, cả hai đều không nói gì. Không còn tiếng dao thớt hay chiên nướng, lắng tai nghe, mọi âm thanh đều đến từ bên ngoài. Trần Tĩnh An hoảng loạn và nôn nóng, nếu có thể, cô không muốn ở lại nơi này một khắc nào nữa, nhưng cô không thể. Cô nhìn thấy hộp thuốc và chiếc bật lửa bạc trên bàn ăn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi hỏi anh rằng mình có thể thử một chút không?
"Được thôi." Thẩm Liệt hơi bất ngờ."Nhưng đây không phải loại thuốc lá dành cho nữ đâu, vị sẽ nặng đấy. Lần đầu em thử, có lẽ sẽ không dễ chịu cho lắm."
"Tôi vẫn muốn thử." Trần Tĩnh An kiên quyết.
Thẩm Liệt không ngăn cản. Anh nhìn Trần Tĩnh An với lấy hộp thuốc, rút ra một điếu, ra vẻ chuyên nghiệp đặt lên môi, sau đó châm lửa. Khoảnh khắc tàn thuốc đỏ lên, cô có chút hoảng hốt, lông mi 𝐫ц*п гẩ*𝐲, sau đó gần như vụng về mà rít một hơi thật mạnh. Khói tràn vào phổi, rồi lại bị cô ⓗц*𝓃*🌀 𝐡ăռ*🌀 thở ra.
Cô bị sặc, phải vịn vào mặt bàn mà ho sặc sụa, như thể muốn ho bật cả lá phổi cùng với chút khói còn sót lại ra ngoài.
Thẩm Liệt đưa cho cô một ly nước. Phản ứng của cô, không khó để anh đoán được.
Trần Tĩnh An vớ lấy ly nước tu ừng ực, cảm giác khói lửa mịt mù trong cổ họng mới dịu đi đôi chút. Cô ho đến đỏ bừng mặt mũi, điếu thuốc trong tay bị Thẩm Liệt lấy đi, dụi tắt vào gạt tàn.
Đúng là một trải nghiệm không hề tốt đẹp, đủ để cho cô một bài học nhớ đời mà tránh xa nó.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Thẩm Liệt hỏi: "Muốn đi xem một vòng không?"
Trần Tĩnh An lắc đầu, rồi lại gật đầu. So với việc tiếp tục ăn cơm, nghe anh giảng giải về kiến thức ẩm thực, cô thà đi xem nhà còn hơn.
Thẩm Liệt dẫn cô ra sân trước. Thảm cỏ mới được trồng, một vài loại hoa cũng là giống mới. Căn nhà này anh đã mua từ mấy năm trước, nhưng trước giờ gần như không ở. Sau một phút ngẫu hứng, anh đã cho người tìm lại và sửa sang. Tầng một thực ra không có gì để xem, phòng khách gần như chiếm trọn toàn bộ diện tích. Lên tầng hai, căn phòng cuối hành lang được đẩy ra, là một phòng nhạc, trang thiết bị đầy đủ mọi thứ. Trên tường treo mấy cây đàn tỳ bà, Trần Tĩnh An nhận ra, tất cả đều là hàng cao cấp nhất, những báu vật có giá mà không có thị trường.
Phía sau những cây đàn là cửa sổ sát đất, rèm cửa đã được kéo ra, để lộ hoàng hôn khi trời về chiều, mặt trời đỏ rực đang lặn dần, ngày và đêm sắp giao thoa.
Cả căn nhà chất đầy vàng ngọc, Trần Tĩnh An chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn hỏi: "Để sưu tầm được nhiều như vậy, Thẩm tiên sinh hẳn đã tốn không ít thời gian."
"Không lâu lắm, nhưng đúng là cũng không dễ dàng." Thẩm Liệt trả lời nửa thật nửa giả.
Trần Tĩnh An biết quá rõ, cho dù Thẩm Liệt có thần thông quảng đại đến đâu, những thứ này cũng không phải là thứ có thể gom được trong vài ngày, nhanh nhất cũng phải mất vài tháng.
Mà họ, từ lần gặp mặt *****ên, cái lần ở buổi biểu diễn ấy, tính ra cũng chỉ mới hơn hai tháng.
Nói cách khác, ngay từ ngày *****ên, anh đã lường trước sẽ có ngày hôm nay.
"Có thể thử một chút." Thẩm Liệt nói.
Trần Tĩnh An lắc đầu từ chối: "Để một người như tôi đàn, đúng là một sự lãng phí."
"Đàn dù quý đến đâu cũng là để dùng. Nếu không dùng đến, ngược lại sẽ chẳng có giá trị gì."
Trần Tĩnh An vẫn không đàn, thậm chí cô còn không bước vào. Thẩm Liệt dẫn cô đi xem các phòng khác. Một phòng ngủ, một phòng thay đồ riêng biệt, tất cả đều là quần áo chưa gỡ mác, váy dài, sườn xám, lễ phục nhiều không kể xiết, cùng với phụ kiện, giày dép, túi xách... Trên bàn trang điểm trong phòng tắm, là đủ các loại mỹ phẩm, tất cả đều còn mới.
Tất cả những thứ này, đều đang chờ đợi nữ chủ nhân sắp dọn vào ở.
Cô đã hiểu ra, nụ cười trở nên gượng gạo: "Đây là chiếc lồng son mà Thẩm tiên sinh đã chuẩn bị sẵn sao?"
Thẩm Liệt không cho là vậy: "Chỉ là để tiện cho em đến ở thôi. Ở một ngày hay vài ngày đều được cả."
"Tôi không rõ sở thích của em, nên đành cho người chuẩn bị mỗi thứ một ít. Nếu em thích thứ gì, cũng có thể đề xuất, tôi sẽ cho người mua thêm."
"Thẩm tiên sinh."
Trần Tĩnh An nhắc nhở anh: "Tôi chưa đồng ý."
"Tôi biết." Thẩm Liệt ngước mắt, "Cũng không còn sớm, tôi cho người đưa em về."
Không hỏi thêm, cũng không ép buộc, anh chỉ phô bày ra nhà giam mà mình đã chuẩn bị từ sớm. Ngay khi cô đang lo sợ bất an, anh lại đột ngột dừng lại, bình thản và thân thiện bảo rằng cô nên về rồi.
Trần Tĩnh An không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy mình như sắp ⓒ♓_ế_т chìm trong đó.
Cô không nói gì, nghe Thẩm Liệt gọi điện cho tài xế. Trong lúc chờ xe, mặt trời lặn đã hoàn toàn biến mất, bầu trời vừa rồi còn sáng sủa, dường như chỉ trong nháy mắt đã chìm vào đêm đen. Thẩm Liệt bật đèn lên. Vài phút sau, xe đã đến trước cổng lớn. Cô lịch sự nói một tiếng tạm biệt, rồi đi xuống lầu, đi qua khoảng sân.
Trần Tĩnh An biết Thẩm Liệt đang nhìn mình, ánh mắt đó có một sự hiện hữu khó có thể làm lơ. Ngay lúc sắp đẩy cửa, cô vẫn không kìm được mà quay đầu lại.
Thẩm Liệt đang đứng trên ban công, đèn phía sau anh đều được bật sáng, lộng lẫy đến chói mắt. Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc rồi nhanh chóng lướt qua. Thẩm Liệt đã xoay người, những ngọn đèn lần lượt tắt đi, trả lại một màu đen tĩnh mịch.
Bóng tối đột ngột ập xuống, như một sự khẳng định rằng cô đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Chính sự dứt khoát và trọn vẹn ấy lại càng đáng sợ hơn bất kỳ sự náo động ồn ào nào.
Trần Tĩnh An lên xe.
Nguyễn Linh gọi điện tới, cô áp máy lên tai, nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia. Nguyễn Linh hỏi có chuyện gì xảy ra không, có bị bắt nạt không, anh đã đưa ra điều kiện gì.
Quá nhiều câu hỏi, Trần Tĩnh An không biết phải trả lời từ đâu, cũng không còn sức lực, chỉ nói về rồi sẽ kể. Nguyễn Linh nghe ra sự uể oải trong giọng cô, bèn nhẹ nhàng an ủi.
Ngày hôm sau, Hạ Tụng Văn gọi điện, nói rằng chuyện ở công trình đã giải quyết xong, còn khen vị Thẩm tiên sinh kia là người tốt, cũng cảm ơn thầy giáo của cô, thầy Chu Chính Khanh, lần này vượt qua được là nhờ có anh ấy giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng Trần Tĩnh An lại không tài nào vui nổi. Nếu không phải vì cô, cậu thậm chí sẽ không gặp phải tai bay vạ gió này.
Mấy ngày tiếp theo, lại là một khoảng lặng gió êm sóng lặng.
Nhưng Trần Tĩnh An đã biết sự tĩnh lặng không đồng nghĩa với kết thúc. Cô bị sự im lặng này đánh gục, cứ sợ rằng trong sự im lặng đó, sẽ lại có người vì cô mà gặp họa. Người tiếp theo sẽ là ai, thầy giáo, hay là ba mẹ? Trần Tĩnh An không dám nghĩ sâu, cô bị một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm. Dù bề ngoài có bình tĩnh đến đâu, cũng không thể che giấu được sự thật rằng cô đã đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.
Trong ván cờ tâm lý này, cô đã thua hoàn toàn.
Lòng bàn tay cầm điện thoại của Trần Tĩnh An ướt đẫm mồ hôi. Cô như người không biết đánh vần, mỗi một chữ đều gõ ra một cách khó nhọc. Vài chữ thôi mà mất đến mười mấy phút —— Được, tôi đồng ý với anh.
Cuối cùng, cô nhấn gửi đi, đến một dãy số không lưu tên nhưng đã thuộc nằm lòng.
Vài phút sau.
Đối phương nhắn lại: 【Được, cuối tuần tôi đến đón em. 】
Trần Tĩnh An bỗng thấy toàn thân nhẹ bẫng đi. Cô như một tử tù nhận được phán quyết cuối cùng, ngoài việc chấp nhận sự thật ra thì chẳng thể làm được gì khác.
—
Trong thời gian chờ đợi, Trần Tĩnh An không có chút cảm giác chân thực nào về việc mình đã trở thành bạn gái của Thẩm Liệt. Hai người ngoài tin nhắn lần trước ra thì không hề liên lạc. Cô biết Thẩm Liệt bận, thậm chí còn có chút may mắn, nếu sau này chỉ liên lạc vào cuối tuần, thì những ngày tháng tới có lẽ cũng không quá khó khăn.
Rồi cuối tuần cũng đến. Đúng hẹn, cô bước vào pháp trường của chính mình.
Thẩm Liệt ở trong xe, hẳn là vừa từ công ty đến, vẫn mặc vest chỉnh tề, chỉ có vị trí cổ tay áo là chiếc khuy măng sét quen thuộc, cảm giác quen thuộc này lại khiến cô thêm phần yên tâm.
Anh đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, nụ cười trông có vẻ ôn hòa và lịch thiệp: "Thích ăn gì?"
Trần Tĩnh An lên xe, nói gì cũng được, cô không kén ăn.
Thẩm Liệt liền nói tên một nhà hàng món Hoài Dương, là ẩm thực quê hương cô: "Có lẽ không đủ chuẩn vị, nhưng tôi không đánh giá được, cần em nếm thử rồi cho nhận xét."
Trần Tĩnh An nói được, một lát sau, cô lại hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi nhưng chưa có dịp: "Khi nào thì kết thúc?"
Mối 𝐪.υ.@.п h.ệ bất thường này, không thể nào cứ kéo dài mãi được.
Bao lâu, cô cần một khoảng thời gian xác thực.
Thẩm Liệt không ngạc nhiên khi cô hỏi câu này, ngược lại còn chống cằm, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Có lẽ rất nhanh, có lẽ rất lâu. Dù là loại nào, tôi hình như đều không thể cho ra một thời gian cụ thể."
"Tôi hy vọng ngài có thể cho một thời gian cụ thể."
"Trần tiểu thư muốn khi nào kết thúc?" Thẩm Liệt hỏi ngược lại.
Trần Tĩnh An dò xét vẻ mặt anh, muốn biết rốt cuộc anh có ý đồ gì mới hỏi ra câu này, nhưng sắc mặt anh vẫn bình thường, không nhìn ra được gì cả. Cô cũng không trả lời, hỏi tiếp: "Lời tôi nói có được tính không?"
"Không thể." Lần này Thẩm Liệt trả lời rất nhanh.
Trần Tĩnh An tức đến bật cười.
"Nhưng vẫn có thể dùng để tham khảo."
Quả nhiên là vậy, ngay từ đầu đã không do cô quyết định, thì khi nào kết thúc sao có thể do cô được. Nghĩ thông suốt điểm này, cô lại không còn tức giận nữa. Cô mím môi không nói, chờ đợi câu trả lời của anh.
Chờ đến khi xe đã hoàn toàn ra khỏi khu làng đại học, không còn phải đi đi dừng dừng, bắt đầu chạy bon bon trên đường, Thẩm Liệt mới chậm rãi cất lời: "Chờ đến khi nào tôi chán, thì sẽ kết thúc."
Khi nào thì chán? Trần Tĩnh An muốn hỏi tiếp, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này còn ngớ ngẩn hơn, ai mà biết được chứ? Cô gật đầu nói được. Dù không có thời gian xác định, nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng.
Tình yêu vốn dĩ khó giữ được sự tươi mới, một người như Thẩm Liệt, khi đã không còn niềm vui của trò chơi săn đuổi, e rằng sẽ càng nhanh chán. Mà cô tự nhận mình tính cách nhạt nhẽo vô vị, có lẽ chỉ càng đẩy nhanh quá trình đó mà thôi.
Cô vốn tưởng rằng suốt quãng đường sẽ chỉ im lặng, sau đó đến nhà hàng, ăn xong rồi lại về trường, như thể đang làm nhiệm vụ điểm danh. Không ngờ Thẩm Liệt lại hỏi cô yêu đương thì nên làm thế nào.
"Cái gì?" Trần Tĩnh An tưởng mình nghe nhầm.
Sắc mặt Thẩm Liệt không có nửa điểm không tự nhiên, anh lặp lại: "Yêu đương thì nên làm những gì?"
Tự nhiên như lúc trước anh hỏi khẩu vị của cô, thích ăn gì, hay kiêng món nào.
Nhận ra suy nghĩ của Trần Tĩnh An, Thẩm Liệt nói đây là lần *****ên của anh. Cô theo bản năng không tin, sao có thể chứ? Một thiếu gia công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, sao có thể chưa từng yêu đương. Nhưng Thẩm Liệt khinh thường việc nói dối, và trong chuyện này, anh cũng không có lý do để làm vậy.
Trần Tĩnh An cau mày, tâm trạng phức tạp.
Thẩm Liệt hỏi: "Trông tôi giống người đã yêu rất nhiều lần sao?"
Trần Tĩnh An không trả lời, xem như là một sự ngầm thừa nhận.
"En là người *****ên."
Thẩm Liệt cười, "Tôi tuy là người mới học, nhưng đầu óc chắc cũng không tệ, chỉ cần có thầy chịu dạy, tôi nghĩ chắc cũng không khó học."
Thầy là chỉ cô? Nhưng chuyện này, làm sao mà dạy? Trong lúc Trần Tĩnh An đang thất thần, bàn tay buông thõng của cô bỗng bị nắm lấy. Cảm giác ấm áp khiến cô mất một lúc mới phản ứng lại. Không gian trong xe không rộng rãi, giữa hai ghế có một chỗ để ly nước, nhưng bây giờ trên đó không có gì. Thẩm Liệt nắm tay cô, đặt lên bệ ngăn đó.
Xương tay anh to và rõ ràng, ngón tay thon dài, khớp xương rành mạch, trên mu bàn tay có thể thấy mờ mờ những mạch máu dưới làn da trắng lạnh. So với anh, tay Trần Tĩnh An nhỏ hơn một chút, dù ngón tay thon thả, nhưng khi nắm lại vẫn có thể bị bao trọn.
Thẩm Liệt thành thục nắm lấy tay cô, hỏi: "Nắm tay là bước *****ên của việc yêu đương sao?"
Cánh tay Trần Tĩnh An cứng đờ, chần chừ một lát rồi nói phải.
"Nên thả lỏng một chút." Ngón tay Thẩm Liệt đã ấn lên cánh tay cô, men theo những đường cơ. Bây giờ đã vào đầu hè, cô mặc một chiếc áo thun đơn giản, cánh tay không có lớp vải che chắn, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, từng chút từng chút một ấn xuống. Cô như bị bóp nghẹt cổ họng, hơi thở ngưng trệ, không những không thả lỏng được, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Thẩm Liệt cảm nhận được, có chút vui vẻ mà cười: "Có lẽ em không phải là một giáo viên giỏi."
Thậm chí còn vụng về hơn cả học sinh là anh.
Anh biết là vì cô sợ, nhưng cũng không để tâm, cứ nắm tay cô mãi cho đến khi đến nhà hàng. Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm, trước khi xuống xe bị anh lấy giấy lau đi, anh còn chậm rãi hỏi liệu đây có được tính là một loại trị liệu giải mẫn cảm không?
Trần Tĩnh An phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, nghe ra ý tự giễu trong lời anh, mới hiểu được đây có lẽ là một trò đùa cấp địa ngục chỉ riêng anh mới có.
Một bữa cơm ăn mà chẳng biết mùi vị gì. Thẩm Liệt hỏi có hợp khẩu vị của cô không, cô chỉ có thể trả lời qua loa.
Tối nay Thẩm Liệt lại ăn khá ngon miệng, mấy món ăn đều gắp vài đũa, sau đó hứng thú cầm đũa gỡ xương cá cho cô. Đũa hoàn toàn đi vào thịt cá, hơi nghiêng một góc, sau đó lướt đến đuôi cá… Anh làm rất tỉ mỉ, đến những chiếc xương cá nhỏ li ti cũng được anh lấy ra, trên đĩa chỉ còn lại một bộ xương cá hoàn chỉnh.
Có được sự kiên nhẫn như vậy trong việc ăn uống, có lẽ cũng chỉ có mình anh.
Ăn cơm xong, Thẩm Liệt không đưa Trần Tĩnh An về trường, buổi hẹn hò tối nay dường như chỉ vừa mới bắt đầu. Nơi xe dừng cuối cùng cô đã từng đến, là câu lạc bộ mà Tần Nghi Niên đã đưa cô đến gặp bạn bè.
Có lẽ vì ký ức ở nơi này đều không mấy tốt đẹp, Trần Tĩnh An theo bản năng có chút bài xích.
Sau khi xuống xe, Thẩm Liệt nắm lấy tay cô, lòng bàn tay rắn chắc và rộng lớn, bao trọn lấy tay cô.
Khác với ở trong xe.
Đây là lần *****ên ở bên ngoài, dưới ánh đèn, một cách công khai.
"Lần này đưa em đi chơi trò thú vị hơn." Thẩm Liệt dắt cô đi vào, lại là sự đón tiếp như sao quanh trăng sáng quen thuộc lần trước. Anh nhận ra Trần Tĩnh An không quen, liền phất tay cho mọi người đi làm việc của mình, chỉ để lại một mình giám đốc phục vụ.
Mãi cho đến khi vào sảnh chính, Trần Tĩnh An nhìn thấy một bóng người quen thuộc liền cứng đờ tại chỗ. Là Tần Nghi Niên, đang kẹp một điếu thuốc hút, bên cạnh còn có một người phụ nữ có gu ăn mặc không tầm thường. Người phụ nữ khoác vai hắn, vui vẻ trò chuyện với những người khác.
Tần Nghi Niên thấy cô, thấy cô và Thẩm Liệt tay trong tay, biểu cảm đông cứng lại trên mặt.
Trần Tĩnh An theo bản năng nhìn sang Thẩm Liệt, muốn đọc ra điều gì đó từ trên mặt anh."Chơi trò thú vị hơn" mà anh nói là chỉ Tần Nghi Niên sao?
Thẩm Liệt nghiêng đầu nhìn cô, nhếch môi cười nhạt, vẻ âm u dưới mí mắt càng trĩu nặng. Anh hơi cúi người xuống, như đang thì thầm những lời thân mật bên tai cô: "Lần trước tôi nói em ra tay còn nhẹ, là lời thật lòng đấy. Lần này, có muốn mạnh tay hơn một chút không?"
Lần trước ở bệnh viện.
Anh từng nhận xét, cái tát cô dành cho Tần Nghi Niên quá nhẹ.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |