Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 284

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 284
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Lời trêu ghẹo này khiến Khúc Nhiên bỗng chốc nhịn không được mà "Phụt" một tiếng rồi bật cười.

Vừa cười vừa bất đắc dĩ nói: “Đàn em à, ý của chị không phải là vậy... ”

“Em hiểu mà. ” Tô Tái Tái gật đầu, ngắt lời cô ấy.

Dừng một chút lại nói: “Đàn chị, ý của em là, chị không cần phải đi theo bước chân của ai cả, chị có thể thử đi trên con đường của mình. ”

Khúc Nhiên bị những lời này làm cho sửng sốt, nhưng đại khái đã hiểu được ý của Tô Tái Tái, cô ấy vừa gật đầu vừa chìm đắm trong suy nghĩ.

Sinh viên sau khi tốt nghiệp Huyền Học Viện, ngoài Lục Bộ ra thì việc có thể đầu quân cho một gia tộc Huyền Môn nào đó cũng là một trong những con đường dẫn tới một tương lai sáng lạng.

Dự định ban đầu của Khúc Nhiên là dựa vào sự nỗ lực của bản thân, đầu quân cho một gia tộc có thể đối chọi hoặc thậm chí là có thực thực mạnh hơn nhà họ Mễ, chẳng hạn như nhà họ Phượng.

Nhưng bây giờ Tô Tái Tái lại nói với cô ấy rằng cô ấy hoàn toàn có thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này để làm chính mình.

Thật sự... có thể ư?

Khúc Nhiên có hơi dao động nhưng đồng thời cũng thấp thỏm không yên.

Nhiều năm sau, khi đã trở thành một bậc thầy luyện khí, mỗi khi nhớ lại ngày xưa, cô ấy đều cảm thấy biết ơn Tô Tái Tái vì những lời mà cô đã nói với cô ấy vào ngày hôm nay.

Bởi vì đàn em đã gieo một hạt giống vào trong lòng của Khúc Nhiên, giúp một người vốn còn đang cảm thấy mờ mịt về tương lai như cô ấy xác định được phương hướng để nỗ lực.

Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

Khúc Nhiên của hiện tại vẫn còn một chặng đường dài đằng đẵng phía trước, vẫn còn rất nhiều nỗi đau khổ mà bản thân cần phải tự mình khám phá và vượt qua.

Bên kia, hai ông cụ đều có hơi ấu trĩ sau khi khoe “thể trạng” của bản thân xong thì mệt lả người. Cả hai chống tay lên hông 🌴.𝖍.ở 𝖍.ổ.п ⓗ.ể.n rồi chỉ vào đối phương.

Đến khi hô hấp đã đều đặn trở lại mới mở miệng nói: “Được rồi! Để trò Tiểu Tái tự mình lựa chọn nơi mà trò ấy muốn theo học đi!”

Sau đó?

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Tái Tái.

Ngay khi Ngô Lục Lục vừa buông Ngô Thẩm Văn ra, nghĩ rằng đã hết việc của mình và cuối cùng có thể đứng sang một bên làm nền thì bị anh trai ruột lặng lẽ đá một cái.

Ngô Lục Lục đành phải quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, phớt lờ đi ánh mắt đã sớm híp lại, vả lại còn mang theo sự đe dọa của viện trưởng Lý, cười khổ một tiếng rồi bắt đầu lôi kéo phiếu cho Phù Lục Viện: “Tiểu hữu à, hay là cô... thử cân nhắc đến Phù Lục Viện nhé?”

... Ông ấy khổ quá mà!

Vừa dứt lời, viện trưởng Lý lập tức chống nạnh: “Cân nhắc cái gì mà cân nhắc, không cần phải cân nhắc gì hết! Bạn học Tiểu Tái chính là học sinh của Luyện Khí Viện chúng tôi!”

Nói xong, ông ấy quay sang nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt nóng rực: “Phải không, bạn học Tiểu Tái?”

Đôi mắt sáng lấp lánh như muốn nói “Chắc em sẽ không tàn nhẫn đến mức từ chối một người già đâu, đúng không?”

Khúc Nhiên đứng một bên xem mà có hơi xấu hổ, cảm thấy... mất mặt làm sao ấy.

Một mình viện trưởng Lý giãy giụa ở trong nước thì thôi đi, còn định kéo cô ấy xuống chung nữa chứ.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên rồi nói: “Trò Khúc à, trò nói có đúng không? Trò cũng không muốn mất đi đàn em Tiểu Tái có phải không nè?”

Phải không phải không hả?

Ánh mắt lấp lánh có chút chói mắt khiến cho Khúc Nhiên muốn đưa tay lên che lại.

"À chuyện này..." Khúc Nhiên cười khổ, lúc cô ấy đang muốn đi theo Ngô Lục Lục thì bị ép bỏ phiếu, lơ đãng lướt nhìn xung quanh thì hai mắt lập tức sáng bừng lên, hơi ngạc nhiên mà kêu lên: "A?! Là giáo sư Nghiêm, giáo sư Chu và viện trưởng của Luyện Đan Viện, chắc hẳn bọn họ có chuyện tìm mấy người đấy."

Cô ấy thuận lợi thoát khỏi việc phải đứng về phe nào, rất vui vẻ!

Khúc Nhiên vừa thốt lên xong đã khiến cho viện trưởng Lý và một đoàn người ngoái đầu nhìn lại.

Đồng thời quan sát ba người đang sải bước đi tới... Im lặng nheo mắt lại.

… Tuy rằng tất cả mọi người chưa biết nhóm người Nghiêm Thanh tới đây làm gì, nhưng… dựa theo trực giác lâu năm, dù sao thì họ cũng cảm thấy chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

"Viện trưởng Lý." Ba người Chu Phổ không ngờ rằng có thể gặp lại Tô Tái Tái một cách suôn sẻ như vậy.

Nhưng bọn họ càng không nghĩ rằng ngoài cô ra, còn có viện trưởng Lý, thậm chí cả mấy người viện trưởng Ngô của Phù Lục Viện cũng ở đây.

Hơn nữa... Hình như bầu không khí cũng có gì đó không ổn?

Thế nên sau khi nhận ra điều này, Chu Phổ đã lập tức giành mở lời trước, nở nụ cười chủ động chào hỏi, dừng một chút lại nhìn về phía Ngô Thẩm Văn nói: "Viện trưởng Ngô cũng ở đây à? Thật là trùng hợp."

"... Đừng nói chuyện này trước nữa." Viện trưởng Lý híp mắt nhìn ba người Chu Phổ, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người ba người họ rồi mới lại mở miệng: "Mọi người tới đây... Là có chuyện gì à?"

À chuyện này...

Chu Phổ cứng họng, thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào.

Ông ấy không ngờ sẽ gặp viện trưởng Lý, cho nên trước đó cũng chưa nghĩ ra cớ nào.

Cũng không thể... Trả lời thẳng thừng là tôi tới cướp người của anh nhỉ?

Nếu có can đảm nói như vậy, chắc hẳn ông ấy sẽ phải chịu ba đấm mất.

Cũng may Thẩm An nhanh trí, anh ấy lập tức tiến lên một bước, sau khi cúi chào các nhà giáo khác thì trả lời: "Quãng thời gian trước đây, thầy có đi tham gia Hội đấu giá, trùng hợp gặp được ông Ngô và đàn em Tô. Khi ấy, lúc ba người họ cùng nhau ăn cơm, thầy ấy có bảo muốn mời lại một dịp khác. Đúng lúc hôm nay có thời gian rảnh nên mới tới tìm đàn em Tô."

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy." Chu Phổ liên tục gật đầu.

Ông ấy thầm cảm thấy vô cùng hài lòng với học trò cưng một lần nữa.

Đáng tiếc, chưa kịp dứt lời thì Ngô Thẩm Văn đứng ở một bên đã phát ra một âm thanh kéo dài "À…?".

Ông ấy tỏ ra đầy nghi ngờ, liếc mắt nhìn Chu Phổ: "Thật sao giáo sư Chu?"

Sao ông ấy lại đột nhiên không tin thế?

Ờm này chuyện này...

Nụ cười trên mặt Chu Phổ có chút cứng đờ lại, dưới vẻ mặt tương tự nhau của hai vị viện trưởng, yếu ớt đáp lại: "Đương nhiên là thật chứ viện trưởng Ngô."

"Ồ." Ngô Thẩm Văn hờ hững gật đầu, cũng không quay đầu mà đưa tay ra kéo Ngô Lục Lục qua nói: "Khéo quá, em trai tôi cũng ở đây, thầy Chu đỡ phải đi thêm một chuyến rồi."

Ông ấy nói xong thì quay đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục: "Em trai, nhớ đi ăn tử tế nhé."

Trong lời nói lại lộ ra ý tứ "chú ý kỹ cho anh".

Ngô Lục Lục ngoại trừ cười khổ gật đầu, thật sự cũng không biết nên biểu lộ cảm xúc nào nữa.

Viện trưởng Lý nghe thấy thế cũng lập tức học theo, quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên nói: "Bạn học Khúc, không phải vừa nãy trò bảo chưa ăn gì sao? Thầy tin rằng trò đi với bạn học Tiểu Tái thì thầy Chu cũng không ngại vì có thêm một người đâu."

Ông ấy dừng nói một chút rồi lại quay đầu nhìn nụ cười ngày càng cứng đờ của Chu Phổ một lần nữa, rất chai mặt mà nhướng mày: "Thầy Chu, thêm một học sinh nữa thôi, anh không ngại chứ?"

Ừm này này chuyện này...

Chu Phổ há miệng muốn nói chút gì đó nhưng cũng nhận ra lúc đối thủ vô liêm sỉ thì bất kỳ cái cớ hay lý do nào cũng dường như bất lực.

Thế nên Chu Phổ không nghĩ ra cách gì khác đành quay đầu nhìn học trò cưng của mình.

Tiểu An...

Thẩm An?

Bây giờ Thẩm An cũng không biết phải đáp lại như thế nào, đành phải nở một nụ cười bất lực với thầy của mình.

... Không có cách nào. Hiện tại, hai vị viện trưởng không biết xấu hổ mà!

Trừ khi…

… Ngay lúc Chu Phổ và Thẩm An đang nhìn lẫn nhau, có một người chen vào giữa hai người bọn họ, cắt ngang sự tương tác giữa bọn họ, cũng thu hút sự chú ý của mọi người lên người mình.

"Sư huynh?" Chu Phổ nhìn bóng lưng của Nghiêm Thanh, gọi một tiếng.

Nhưng Nghiêm Thanh lại phớt lờ ông ấy, đi thẳng đến trước mặt Tô Tái Tái rồi mới dừng lại, sau khi nhíu mày quan sát cô từ đầu tới chân thì mới liên tiếng hỏi: "Em chính là Tô Tái Tái?"

Vẻ mặt nghiêm túc, khí chất nghiêm cẩn. Cực kỳ giống thầy chủ nhiệm đang gặp mặt học sinh phạm lỗi.

Dù sao... Khúc Nhiên đứng ở bên cạnh Tô Tái Tái cũng có chút chột dạ trong lòng.

Cô ấy cũng không kìm được mà bắt đầu nghĩ ngợi dạo gần đây cô ấy có làm chuyện gì sai trái không.

Trái lại, Tô Tái Tái không hề cảm thấy khó chịu dưới ánh nhìn của Nghiêm Thanh, thậm chí còn ung dung gật đầu, trả lời: "Vâng, em chính là Tô Tái Tái. Có chuyện gì không thầy?"

"Ừm." Nghiêm Thanh hài lòng gật đầu, trong mắt toát ra sự tán thưởng, lại nói: "Quả nhiên nét chữ nết người, cởi mở phóng khoáng, nhã nhặn chính trực. Là một đứa trẻ tốt."

Chương (1-301 )