Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 248

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 248
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Cô muốn mở đầu bọn họ ra xem bên trong chứa cái զ⛎·ỷ gì.

Tư duy của bọn họ thật thần kỳ, cô chẳng thể nào theo kịp tiết tấu này.

“Cái gì cơ?”

Trình Ngạn Xương nhíu mày, nhưng anh ta cũng không tính nghe Tô Tái Tái giải thích, vẻ mặt anh ta hoàn toàn thể hiện rằng “Đừng có nói nhảm nữa”, sau đó nói tiếp với Tô Tái Tái: “Nếu cô đã cầm chi phiếu thì cũng biết bản thân nên làm gì rồi đấy!”

Nói xong, anh ta không để Tô Tái Tái trả lời, xoay người muốn rời đi.

Trình Ngạn Xương còn chưa kịp rời đi đã bị Tô Tái Tái gọi lại.

“Cái gì nữa!”

Tô Tái Tái chờ Trình Ngạn Xương quay đầu lại, cô sờ vào túi của mình, lấy cái bùa trắng mà lúc nãy cô vừa mới kẹp vào trong quyển, đưa cho anh ta: “Lá bùa, anh cầm lấy. ”

Trình Ngạn Xương nghi ngờ, anh ta nhận lấy nó, Tô Tái Tái không đợi anh ta hỏi thăm chi tiết đã nói: “Tôi không phải người khi không nhận tiền của người khác, cái này bán cho anh đấy. ”

Tô Tái Tái hơi hất cằm, chỉ vào lá bùa trắng trên tay Trình Ngạn Xương, rồi giơ giơ cái chi phiếu lên nói: “Thanh toán xong rồi. ”

Nói xong, cô xoay người đi về hướng Bách Trúc.

Sau khi cô ngồi vào ghế lái phụ, kẹp chi phiếu vào trong quyển, Bách Trúc tò mò nhìn một chút rồi hỏi thăm: “Cái gì đấy?”

Tô Tái Tái hơi nghiêng tay để Bách Trúc nhìn.

Khi Bách Trúc nhìn rõ đó là một tấm chi phiếu hai trăm ngàn tệ, anh ấy liếc nhìn nó đầy ghét bỏ.

Bỗng nhiên anh ấy nghĩ tới chuyện gì đó, quay qua nhìn Tô Tái Tái rồi hỏi: “Hình như chú còn chưa tặng cháu quà gặp mặt nhỉ?”

Không để Tô Tái Tái nói thêm câu nào, Bách Trúc lập tức lấy một tờ chi phiếu mỏng ra, vung bút lên viết viết rồi vô cùng khí phách đưa cho Tô Tái Tái: “Đây này!”

Tô Tái Tái nhận lấy, cô nhìn con số trên đó nhiều gấp ba lần so với con số của Trình Ngạn Xương, mắt mở to, ngẩng đầu nhìn Bách Trúc, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành, hỏi: “Cảm ơn chú hai Bách, nhưng mà… Có thể chuyển khoản trực tiếp luôn được không?”

Chi phiếu thật sự rất phiền phức. Mấy người có tiền không thể cứ thể chuyển khoản hoặc đưa thẻ luôn sao?

Đứa nhỏ ở trên núi như cô đây còn biết các tiện ích của điện thoại di động, vì sao những người rất, rất có tiền này lại tụt hậu như thế hả!

Chẳng lẽ… Là vì lúc ký chi phiếu trông rất khí phách, rất đẹp trai sao. Chỉ có cách này mới thể hiện được thân phận của người có tiền sao?

Cô thật sự muốn chửi thề rồi!

Hoặc là bọn họ cứ dùng tiền mặt quăng vào người cô cũng được.

Cô lại lần nữa thở dài, rồi yên lặng nhìn Bách Trúc, giống như đang nhìn một đứa ngốc vậy.

Con mẹ nó…

Bách Trúc trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, anh ấy tức giận đến mức chẳng biết phải nói lại như thế nào.

Một lúc sau anh ấy mới rút tấm chi phiếu ở trên tay cô, tức giận mà nói: "Được, tôi sẽ chuyển khoản cho cháu!"

Thế này mới đúng nha...

Tô Tái Tái hài lòng gật đầu, lại thấy Bách Trúc không nhịn được mà tỏ vẻ khinh thường.

Đáng tiếc đã bị kính râm che mất, không để anh ấy thể hiện ra.

Mà ở phía bên kia, Trình Ngạn Xương bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn theo Tô Tái Tái rời đi, một lúc sau mới hoàn hồn nhớ tới lời cô nói "thanh toán xong".

Sau khi cúi đầu nhìn thấy rõ món đồ trên tay, anh ta mới cười khẩy một tiếng.

Chỉ là một tấm giấy trắng, lại có mặt mũi dám bảo là bùa chú?!

Chẳng lẽ là do hôm qua kiểm tra được trình độ "sơ cấp" nên lập tức ngông nghênh dùng thứ này gạt người à?

... Thật sự là hết đường cứu chữa.

Sau khi Trình Ngạn Xương lại nhìn lướt qua về hướng của Tô Tái Tái, anh ta vừa xoay người rời đi vừa vo tròn tờ giấy trong tay thành một cục rồi vứt trên mặt đất.

Nhưng nếu anh ta quay đầu lại nhìn thì sẽ phát hiện một chuyện đầy ngạc nhiên rằng tờ giấy trắng bị vo viên vừa bị anh ta vứt bỏ động đậy đầy khó khăn.

Sau đó nó lăn trên đất đi về phía Tô Tái Tái như bị gió nhẹ thổi bay.

"Hửm?" Tô Tái Tái phát hiện, cô vừa nói xong một câu "đợi một chút" thì hạ cửa sổ xe xuống ngay lập tức.

"Hả?" Bách Trúc đang định đánh tay lái nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đầy nghi ngờ.

Anh ấy đang định mở miệng hỏi có phải cô để quên đồ gì không thì mặt lập tức trợn to lên anh ấy nhìn thấy một cục giấy rơi vào trong xe qua khe hở của cửa sổ xe.

Nó lại rơi vào đúng ngay lòng bàn tay đang xòe ra của Tô Tái Tái.

Sau đó lại hơi động đậy, giống như tỏ vẻ oan ức.

"Ấy vậy mà anh ta lại ném mày đi à?" Tô Tái Tái nhìn viên giấy trên tay.

Sau đó, dưới ánh mắt mở to của Bách Trúc, viên giấy nho nhỏ trong lòng bàn tay của Tô Tái Tái lại 𝓇●⛎●𝐧 𝐫●ẩ●🍸 tủi thân một chút.

"Tiểu, Tiểu Tái." Bách Trúc trừng mắt, nhìn xem cái cục giấy đó, không chắc chắn mà mở miệng hỏi: "Nó động đậy à?"

Tô Tái Tái nghe thế thì quay đầu nhìn về phía Bách Trúc, vừa thể hiện trên mặt "Sao chú lại có biểu cảm như thế vậy?" vừa đáp: "Chú hai Bách, không phải chú đã tận mắt nhìn thấy con chim béo trước đó rồi à?"

"Đó, đó không giống nhau mà..." Bách Trúc ngượng ngùng.

Thời gian đã qua lâu như vậy nên anh ấy đã sắp quên mất con chim béo trong nhà kia cũng là một loại bùa chú, chứ không phải một động vật nhỏ chân chính.

Ngẫm lại thì chính anh ấy và nó cãi qua cãi lại cả ngày cũng rất là… ngây thơ?

Nhưng mà anh ấy vừa nghiên đầu qua đã thấy Tô Tái Tái đang nhìn mình, giống như đang nói "không giống nhau chỗ nào chứ?"

Ngay cả cục giấy nhỏ trên tay cô hình như cũng hơi nghiêng đầu giống như vậy, nhìn mình với ánh mắt ngây thơ.

... Tự dưng cảm thấy cũng đáng yêu.

"Được rồi." Tô Tái Tái cụp mắt, lại nhìn về lá bùa trắng trên tay lần nữa, sau khi tấm tắc lắc đầu lại còn nói: "Là do anh ta không biết trân trọng, chúng ta không cần phải tức giận."

Đúng! Chúng ta không cần phải tức giận!

Người giấy nhỏ vẫn luôn ở trong mũ trùm cuối cùng cũng không kiềm được nữa, đột nhiên hét lên một tiếng: "Hừ!".

Nó bay tới trong lòng bàn tay Tô Tái Tái trước ánh mắt trợn tròn lần nữa của Bách Trúc.

"Hự hự" một chút rồi ôm lấy viên giấy nhỏ nhưng lại to hơn cả nó.

Vừa "hự hự" xê dịch vào trong mũ trùm vừa trấn an cục giấy nhỏ.

Cậu chờ đi, tôi sắp trở thành băng keo rồi, lập tức sẽ giúp cậu phẳng phiu lại một lần nữa!

???

Cục giấy nhỏ ngu ngơ, chẳng hiểu gì.

Nó không hiểu giữa băng keo và làm cho phẳng phiu lại... thì cuối cùng chúng có mối liên hệ gì với nhau?

Mà Bách Trúc vẫn luôn mở to mắt nhìn, cho đến khi người giấy nhỏ ôm lấy cục giấy rồi nhảy vào mũ trùm áo hoodie của Tô Tái Tái rồi biến mất thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái một lần nữa, cảm thán muộn màng.

"Rốt cuộc chú cũng biết vì sao cháu suốt ngày mặc áo hoodie có mũ rồi."

Hóa ra là do bên trong đó có bí mật!

"Ừm, như thế cũng tiện lợi." Tô Tái Tái vừa nói, vừa rút ra tấm chi phiếu vốn dĩ kẹp ở trong [Thiên Thảo Tập], từ từ xé nát rồi chuẩn bị ném đi.

Cô lại bị Bách Trúc ngăn lại.

"Chờ một chút."

"?" Tay Tô Tái Tái ngừng lại phía trên thùng rác của xe ô tô, quay đầu nhìn về phía Bách Trúc.

Thấy anh ấy chỉ chỉ tấm chi phiếu bị xé nát và nói: "Để đề phòng chuyên ngộ nhỡ, cháu nên giữ lại cái này làm chứng cứ."

"Cẩn thận như vậy à." Tô Tái Tái cười, nhưng vẫn nghe theo Bách Trúc mà lấy điện thoại di động ra, sắp xếp lại tờ séc theo hướng dẫn của anh ấy và chụp vài bức ảnh, xong xuôi mới cho nó về nơi nó nên ở.

“Đó là cách để chú tồn tại trong cái ngành này. ” Bách Trúc vừa lái xe vừa nói với Tô Tái Tái: “Đôi khi nghĩ nhiều một chút cũng rất có ích đấy. ”

Bách Trúc hơi dừng lại một chút, rồi hình như là chợt nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hớn hở nói với Tô Tái Tái: “Đúng rồi, cháu có biết một người tên là Tần Trách Thắng không? Còn có phó viện trưởng Tôn nữa? Hình như hai người đó là giáo sư ở trường của cháu đúng không?”

“Hả?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn Bách Trúc một cái, cảm thấy rất thú vị: “Cháu biết bọn họ. ”

“Cháu tự nghe đi. ” Bách Trúc đưa điện thoại của mình cho Tô Tái Tái, vừa tiếp tục lái xe vừa nói với cô: “Nếu như cháu biết hai người này thì lúc ở trên trường nhớ tránh xa hai người này ra một chút. ”

Chương (1-301 )