← Ch.205 | Ch.207 → |
Có lẽ… Chính là không theo chủ nghĩa duy vật như mười phút trước đó nhỉ?
Cuộc sống thay đổi thất thường như vậy, anh ấy chẳng thể đoán được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì...
Bách Trúc vừa yên lặng cảm nhận cuộc sống này vừa không tự chủ mà tới gần chậu tùng bⓞ-𝖓-💰ai. Nhưng mà lần này vừa mới đưa tay định cầm lấy đã bị một tiếng ho khan của quản gia Ngụy dọa phải rụt tay về.
Ngay khi ý thức được mình đang định làm cái gì, Bách Trúc vỗ cái tay không nghe lời của mình, buông nó ra, thành thật đi tới chỗ cách chậu tùng bⓞ●n●💰ai xa một chút.
Một bên khác, Bách Tùng có vẻ khẩn trương, ngừng thở mà nhìn sang Tô Tái Tái.
Khi thấy cô đã kiểm tra xong cho ông cụ Bách rồi thì mới mở miệng: “Tiểu sư phụ Tái Tái này, tình hình ba tôi ra sao rồi cô?”
Tô Tái Tái nhìn ông cụ Bách, gật đầu cười nói với Bách Tùng: “Chuyện nhỏ thôi. ”
Nói rồi lấy ra một lá bùa trắng, kẹp vào giữa hai ngón tay, nhỏ giọng nói: “Đi!”
Lá bùa trắng bay phấp phơi như cánh chim nhỏ, xoay tròn giữa không trung ngay sau khi mới rời tay.
Dưới cái nhìn chăm chú của Bách Trúc mà biến thành một chú chim nhỏ béo mập bay về phía ông cụ Bạch.
Cơ mà chắc là do cánh thì bé người thì tròn hoặc nguyên do nào đó khác. Tóm lại, đáng ra chú chim nhỏ phải đáp xuống một cách cực kỳ tiêu xái lại lạng quạng, ngã cái “bẹp” lên gối đầu, sau đó lăn ùng ục sang bên cạnh.
Bách Tùng đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, hoàn hồn xong mới phát hiện không biết từ bao giờ mình đã vô thức đưa tay ra muốn đỡ lấy con chim nhỏ kia rồi.
Ông chủ nhà họ Bách sửng sốt đôi chút, tay siết thành nắm đấm, đưa bên môi giả bộ ho khụ khụ, sau đó mới khôi phục lại bộ dáng trầm ổn thường ngày.
Đến cả thằng em bất hiếu bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang… Thôi coi như anh ấy không nhìn thấy gì.
Chiếp!
Con chim nhỏ nhảy lên khỏi đống 🌜♓ă*𝓃 🌀ố*❗ lẫn lộn, ưỡn ռ·🌀·ự·c vỗ cách mấy cái ra vẻ: “Không sao hết! Không có vấn đề gì cả! Tôi rất ổn!”.
Tô Tái Tái không nhịn được mà yên lặng vuốt trán. Cô thở dài bảo: “Rồi rồi, biết em không sao rồi, em làm được mà, lẹ nào. ”
Lúc này con chim béo mới nhảy nhót tới gần ông cụ Bách, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải nhìn vào tai trái của ông, “chiếp” một cái rồi mổ xuống tai ông.
Nó đập cánh, đống lông xù xù tròn vo hơi 𝖗_⛎_п 𝐫_ẩ_𝖞.
Hai cái chân nhỏ còn cố gắng đè mạnh xuống gối.
Làm cho mọi người đứng cạnh nhìn không nhịn được mà muốn góp sức với nó.
Một lát sau, con chim béo như bắt được cái gì đó mà kéo mạnh ra.
Bách Tùng đứng ở mép giường nhìn thấy thế, không nhịn được mà muốn duỗi tay ra giúp nó.
Nhưng ông ấy mới đưa tay lên thì Tô Tái Tái lại nói: “Chú Bách đừng làm gì cả, để nó tự làm đi ạ. ”
Bách Tùng nghe thấy thế mới tiếc nuối thu tay lại. Ông ấy đứng một bên nhìn con chim béo đang ra sức mà kéo cái gì đó, không chớp mắt.
Chỉ thấy con chim béo kia dùng sức chín trâu hai hổ, kéo mãi mới lôi ra một thứ gì đó đẫm máu.
Theo quán tính, nó lại lăn ùng ục xuống gối.
Thứ đồ kia giống như một cái nút lọ, trong nháy mắt có vô số khí đen bay ra từ tai của ông cụ Bách.
Mắt thấy Bách Tùng sắp bị đống khí đen kia tấn công, Bách Trúc và quản gia Ngụy đứng ở một bên vội kêu to.
“Anh cả!”
“Cậu cả!”
Bách Tùng kinh hãi nhìn khí đen kia sắp đánh thẳng lên người mình…
Nhoáng cái đã thấy có cục tròn tròn bay đến trước mặt Bách Tùng. Cái cảnh nhỏ vỗ bành bạch, khí đen lại như gặp phải cơn lốc, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan thành từng tia, từng sợi.
Ngón tay Tô Tái Tái vẽ vòng tròn. Khí đen lơ lửng trong không trung rồi tập trung lại một cụm, xuôi theo chỉ dẫn của Tô Tái Tái mà lại gần cô.
Nó chậm rãi xoay tròn, cuối cùng hóa thành quả cầu lông m-ề-ɱ Ⓜ️ạ-i rơi vào tay Tô Tái Tái.
Còn ông cụ Bách nằm đó, ngoại trừ bên tai vẫn còn đọng lại chút máu tươi sền sệt thì hô hấp có vẻ thông thuận hơn mới nãy, sắc mặt cũng hồng nhuận như người bình thường.
Con chim béo sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vỗ cánh quay lại nhìn Bách Tùng.
Nó hơi nghiêng đầu như đang hỏi ông ấy: “Ông có làm sao không ạ?” vậy.
Đáng yêu 〽️ề_〽️ 𝖒_ạ_ℹ️ thế này làm cho Bách Tùng lại muốn đưa tay ra mà xoa mà nựng.
Nhưng mà ông ấy còn chưa kịp làm gì thì Bách Trúc đứng bên cạnh đã bảo: “Con chim béo này giỏi ghê ha. ”
Mới nãy làm anh ấy sốc lắm luôn ấy. Suýt chút nữa là anh ấy phải gánh vác gia nghiệp khổng lồ nhà họ Bách rồi đó.
Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, anh cả không có làm sao
… Ơ?
Con chim béo mập đáng yêu xinh xắn đang ngây ngốc vì ba từ “con chim béo”, giận dỗi nhìn Bách Trúc, kêu “chiêm chiếp” rồi lao về chỗ anh ấy.
Sau khi đáp xuống đầu Bách Trúc xong thì giơ móng vuốt cật lực cào lên tóc anh ta, ra vẻ hung dữ muốn quấy tóc Bách Trúc thành cái ổ gà!
“Này! Con chim nhỏ này sao lại không thích nghe lời thật lòng như thế nhỉ?” Bách Trúc luống cuống tay chân, ồn ào túi bụi với con chim kia.
… Không quan tâm ai cũng không hiểu ai nói gì.
Cuối cùng Tô Tái Tái huýt sáo thì con chim béo đang quyết tâm làm xù luôn đầu Bạch Trúc mới cất cánh bay tới chỗ cô.
*****ên là nó nhảy lên vai Tô Tái Tái, ra vẻ tủi thân mà “chim chiếp” như đang tố cáo vậy.
Cho tới khi Tô Tái Tái xoa đầu nó, lại lôi ra mấy sợi khí đen đã cuộn tròn lại trông như cục len mà đưa cho nó thì con chim béo này mới vui vẻ lại, vùi đầu ăn khí đen.
“… Thật là. ” Bách Trúc đứng một bên dùng tay cào tóc, đồng thời quẳng cho con chim béo kia cái ánh nhìn giận dữ.
Lúc này, anh ấy mới nhớ ra người ba già nhà mình vẫn còn nằm đó, bèn vội vàng bước tới bên cạnh Bách Tùng, đứng sóng vai với ông ấy, vừa nhìn quản gia Ngụy lau đi vết máu đen bên tai ông cụ Bách, vừa nói: “Anh cả, giờ ba sao rồi?”
Bách Tùng gật đầu, nhưng lại chợt nhớ ra Tô Tái Tái vẫn chưa đưa ra lời khẳng định nào, lập tức quay sang nhìn cô, dẫn tới Bách Trúc và quản gia Ngụy cũng vô thức hướng mắt về phía Tô Tái Tái, mong mỏi chờ câu trả lời.
“Yên tâm đi, đã không sao nữa rồi. ” Nói đoạn, Tô Tái Tái cúi đầu nhìn con chim béo đã ăn sạch khí đen, giờ đang thỏa mãn nằm phịch trong lòng bàn tay mình, cơ thể cũng tròn hơn một chút: “Cháu sẽ để lá bùa này lại chỗ ông Bách, có vậy thì mới bảo vệ được ông ấy. ”
“Cảm ơn. ” Bách Tùng thật lòng cảm tạ, sau đó cẩn thận nhận lấy con chim bạc má đuôi dài (tên của con chim béo) từ chỗ Tô Tái Tái bằng cả hai tay, chầm chậm đưa tới bên cạnh ông cụ Bách.
Vừa chạm vào gối đầu, chú chim đáng yêu kia lập tức “bùm!”, biến trở lại thành lá bùa trắng lúc trước.
Bách Trúc đứng bên cạnh trợn trừng hai mắt nhìn, chăm chú nghiên cứu một hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra được điểm khác biệt giữa thứ này và một tờ giấy trắng bình thường.
Lúc anh ấy không nén nổi tò mò muốn chọc nhẹ lá bùa trắng kia một chút thì lại bị Bách Tùng hất tay ra, còn tặng thêm cho anh ấy một cái lườm sắc lẻm, rồi mới nói với quản gia Ngụy đứng đằng sau: “Chú Ngụy à, phiền chú lấy giúp cháu cái túi gấm. ”
Vừa nói, ông ấy vừa nháy mắt với quản gia Ngụy.
Quản gia Ngụy lập tức hiểu ý, sau khi gật đầu tỏ vẻ đã rõ thì bước nhanh ra cửa đi làm chuyện cậu cả giao phó.
Bách Trúc vẫy vẫy cái tay bị hất ra, ngay lúc đang xấu hổ không biết nói gì thì lại vô tình nhìn thấy thứ bị chim béo kéo từ trong tai ba mình ra ngoài, hiện bị quăng dưới đất kia.
Thoạt nhìn, trông nó chẳng khác gì một con đỉa đã hút no máu, cả người biến thành màu đỏ đen.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thứ đó vẫn chưa có 🌜𝒽ế·𝐭, còn đang mấp máy, thậm chí đầu còn hơi nâng lên, như muốn mượn sự lưu động của không khí để xác định phương hướng, chớp thời cơ ký sinh vào người ký chủ mới.
“… Má!” Bách Trúc nổi cả da gà da vịt lên, vội kéo Bách Tùng tránh sang một bên, đồng thời chỉ tay vào thứ đang ngọ nguậy dưới đất, nói với Tô Tái Tái: “Tiểu sư phụ Tái Tái ơi, nó vẫn chưa ⓒ·♓·ế·𝐭!”
Dứt lời, anh ấy đưa mắt nhìn quanh, có vẻ là muốn tìm thứ gì đó ***** con đỉa đó.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |