← Ch.75 | Ch.77 → |
Sau khi người đứng đầu tập đoàn Lãng Phong Tiết Chiêm và cô chủ tiệm hoa “Đậu Đỏ” Hứa Giai Ninh công khai tình yêu, chuyện của họ đã trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi nhất Nam Thành.
Lên cả trang nhất của các tờ báo tài chính kinh tế, trên mạng cũng thường xuyên có người thảo luận.
Nhưng hai nhân vật chính lại không có thời gian để xem những tin tức “lá cải” đó.
Đầu năm 2024, Tiết Chiêm lao vào công cuộc xây dựng “Dự án Đào Nguyên”. Hai người còn cùng nhau lên kế hoạch khai trương chi nhánh số một của tiệm hoa, sinh nhật Tiết Chiêm cũng là ở tiệm hoa mà trải qua.
Trong quá trình chuẩn bị, Hứa Giai Ninh cũng nảy ra hai ý tưởng mới.
Một là việc phủ xanh các con phố lân cận nhiều năm qua còn khá nhiều thiếu sót, phương án công trình cũng có kế hoạch phủ xanh, nhưng cảm giác thiết kế hơi yếu. Hứa Giai Ninh đề nghị khi triển khai công trình có thể hợp tác với các nghệ nhân làm vườn bậc thầy, nhân tiết trời mùa xuân này trồng thêm thật nhiều cây cối, tăng diện tích xanh, để “Đào
Nguyên” trở thành một “đào nguyên” đúng nghĩa, nơi con người và thiên nhiên chung sống hài hòa.
Hai là tiệm hoa muốn tung ra một vài sản phẩm hợp tác liên danh mới, để tiếp tục mở rộng danh tiếng. Ý tưởng của Hứa Giai Ninh là dùng bạc hà và hoa tươi để làm nước hoa, nhưng cô không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, cần phải trao đổi với chuyên gia điều chế hương.
Tính toán một hồi, cô cần phải vận dụng các mối զ●𝐮●𝒶●п ⓗ●ệ, nhanh chóng tìm được người đáng tin cậy.
Tiết Chiêm định để cấp dưới đi tìm người, nhưng Hứa Giai Ninh cười nói không cần, người cô quen biết thực ra đã có sẵn rồi.
“Em quen một nghệ nhân làm vườn, anh ấy tên là Lâm Hoài Sâm. ” Hứa Giai Ninh nói.
“Lâm Hoài Sâm?” Đây là lĩnh vực Tiết Chiêm chưa từng đặt chân đến, nhưng anh mơ hồ có chút ấn tượng, hình như từng nghe qua trên tin tức.
Lâm Hoài Sâm rất nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của mình, nhưng không biết Hứa Giai Ninh lại quen biết như thế nào, hơn nữa nghe có vẻ còn khá thân.
“Anh không nhớ à? Anh ấy là bạn học cùng trường Ninh Viễn với chúng ta mà. ” Hứa Giai Ninh quả thực rất thân với Lâm Hoài Sâm, tiện tay là có thể tìm được ảnh chụp chung của hai người trong một buổi liên hoan gần hai năm trước. “Trên chúng ta có ba khóa, anh ấy có thể đượ xem như là đàn anh của bọn mình. Mẹ em lúc kinh doanh tiệm hoa đã từng hợp tác với anh ấy, em cũng quen biết, qua lại nhiều lần nên thân thôi. ”
“À đúng rồi, anh ấy còn là hotboy đời trước của diễn đàn trường Ninh Viễn… trước cả anh nữa đó. ” Nhắc tới cái diễn đàn đã là “nước mắt thời đại”, Hứa Giai Ninh nén cười.
“Đàn anh…” Tiết Chiêm nhìn tấm ảnh chụp chung, miệng lẩm bẩm.
Lâm Hoài Sâm diện mạo tuấn tú, cũng có đôi mắt một mí phượng giống anh, nhưng từ trong ra ngoài lại toát lên một vẻ thanh lãnh, như là bẩm sinh, từ khí chất đã có vẻ không dễ gần.
Tiết Chiêm không khỏi càng nhìn càng không vừa mắt, nói: “Trông rất…”
Chữ “chảnh” còn chưa kịp thốt ra, Hứa Giai Ninh đã nói tiếp: “Rất lạnh lùng nhưng cũng rất chín chắn đúng không? Chị Hạ cũng cảm thấy như vậy đó. ”
“Chị Hạ lại là ai?” Tiết Chiêm ngơ ngác.
“Người yêu của anh Lâm đó, Hạ Toái Quỳnh, người ngồi cạnh anh ấy trong ảnh chụp chung đó. ” Hứa Giai Ninh trả lời. “Tiết Chiêm, có phải anh tốt nghiệp Ninh Viễn xong là không giao du với bạn học nào nữa phải không?”
Ninh Viễn là trường trung học tốt nhất Nam Thành, thực ra rất nhiều nhân tài ưu tú ở địa phương đều tốt nghiệp từ Ninh Viễn. Thân phận bạn học cùng trường trở thành một tấm danh thiếp rất tốt để mở rộng giao tiếp, rất dễ kéo gần khoảng cách với nhau.
“Anh ấy có người yêu rồi à…” Trong đầu Tiết Chiêm chỉ còn lại mỗi câu này, bất giác vui hẳn lên, cười nói: “Vậy thì trông anh ấy đúng là rất chín chắn. ”
“Chị Hạ từng tu nghiệp ở học viện nước hoa hàng đầu nước Pháp, là một chuyên gia điều chế hương rất chuyên nghiệp. ” Hứa Giai Ninh không kìm được mà mường tượng. “Tiết Chiêm, có thể mời được cả hai người họ, em thấy đủ rồi. ”
Khả năng phân biệt mùi hương của Hạ Toái Quỳnh đặc biệt nhạy bén, trí nhớ và khả năng miêu tả cũng vô cùng tốt. Chị ấy từng đến tiệm hoa, vì thích một loại linh lan mới nhập về, đã cố ý mời mẹ con Hứa Giai Ninh cùng đến cơ sở trồng linh lan để khảo sát.
Hứa Giai Ninh phát hiện, Hạ Toái Quỳnh thật sự có thể ghi nhớ mùi hương, sau này Hạ Toái Quỳnh gửi cho cô loại nước hoa đã điều chế xong, mùi hương đó ngửi y hệt như mùi linh lan trong tiệm.
“Hai người họ có dễ nói chuyện không?” Tiết Chiêm hỏi. “Là coi trọng về mặt thù lao, hay là…”
Tiết Chiêm cũng coi như đã gặp nhiều người trong các ngành nghề, càng ở đỉnh cao lại càng phát hiện ra điều mọi người theo đuổi sớm đã không chỉ dừng lại ở tiền bạc, mà là xem dự án có vừa ý hay không.
Tập đoàn Lãng Phong đương nhiên là một bên A rất hùng mạnh, nhưng cũng không thể nào ép mua ép bán, sẽ hoàn toàn tôn trọng bên B hợp tác.
Quả nhiên, Hứa Giai Ninh nói: “Họ không quá coi trọng tiền bạc, hoặc là nói, vì người tìm đến họ quá nhiều, nên họ sẽ chọn lọc hơn. ”
Vì thế cũng sẽ lựa chọn dựa theo ý muốn của bản thân.
“Nhưng em tính sẽ ‘đánh lẻ’ từng người một. ” Hứa Giai Ninh chớp mắt, đã có kế hoạch. “Ⓠυ🅰️.𝖓 𝖍.ệ của em với chị Hạ cũng không tệ, chắc là chị ấy sẽ đồng ý, sau đó em nhờ chị ấy giúp thuyết phục anh Lâm Hoài
Sâm. ”
“Nhưng chuyện này liên quan đến ‘Dự án Đào Nguyên’, phải xem Lâm Hoài Sâm nhìn nhận về dự án như thế nào. ” Hứa Giai Ninh hỏi tiếp. “Anh có tự tin vào dự án không?”
“Đương nhiên là tự tin rồi. ” Tiết Chiêm không chút do dự. “Đây là phương án do chính tay anh lên kế hoạch mà. ”
“Vậy được, em sẽ hẹn thời gian với hai người họ. ” Hứa Giai Ninh cười cười, không hề bất ngờ trước sự chắc chắn của anh. “Chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng. ”
Họ cùng nhau nỗ lực để “Dự án Đào Nguyên” và tiệm hoa “Đậu Đỏ” ngày một tốt đẹp hơn.
Đông qua xuân tới.
Chi nhánh số một của tiệm hoa “Đậu Đỏ” sắp khai trương.
Một ngày trước khai trương, Tiết Chiêm mang chậu bạc hà anh trồng tới, mùa đông bạc hà lớn rất chậm, giờ đã đầu xuân, lại một màu xanh non mơn mởn.
Sau đó anh nhìn thấy, Hứa Giai Ninh cũng từ trong nhà mang đồ tới, là một chiếc khung ảnh nhỏ.
Thì ra cô đã ép chiếc lá bạc hà kẹp trong thư tỏ tình đó thành tiêu bản, đặt vào trong chiếc khung ảnh màu nâu đỏ, giờ phút này cứ thế ngay ngắn đặt trên kệ hoa.
Nền giấy màu trắng ngà càng làm nổi bật chiếc lá bạc hà xanh biếc tươi mát.
Chỗ cuống lá bạc hà, dán một miếng sticker đáng yêu để cố định, họa tiết là một đôi chim nhỏ màu trắng, trông như chim bạc má đuôi dài.
“Ôi chao, hay thật, đến chim nhỏ cũng có đôi có cặp. ” Tiết Chiêm cười, hai tay nâng niu chiếc khung ảnh nhỏ.
“Nhưng sao chỗ thời gian sưu tầm lại để trống vậy?” Tiết Chiêm hỏi về nhãn ghi của tiêu bản.
Nhãn ghi của tiêu bản viết một loạt thông tin, tên khoa học điền khá chính xác là Mentha spicata var. crispa (bạc hà lá nhăn). Loại bạc hà thường thấy trong tiệm hoa và đời sống này, thực ra chỉ là bạc hà theo nghĩa rộng, là một loại thuộc chi Bạc hà, họ Hoa môi.
Hứa Giai Ninh ngượng nghịu, nói: “Em làm sao biết anh ngắt chiếc lá bạc hà đó xuống lúc nào?”
“Thôi được, vậy để anh bổ sung cho nó. ” Tiết Chiêm cầm một cây bút mực đen, viết vào dòng cuối cùng.
Ngày 13 tháng 8 năm 2013.
Đó là lễ Thất Tịch năm ấy, là ngày mưa họ lần đầu gặp gỡ.
Chiếc lá bạc hà này, là anh đã ngắt từ bó “Bạc Hà Xanh Non” mà Hứa Giai Ninh thiết kế.
Bó hoa rồi cũng sẽ tàn úa, anh không nỡ, nhân lúc lá còn tươi đẹp trong ngày, liền ngắt một chiếc lá giữ lại làm kỷ niệm.
Đây là mối tình đầu của anh, là tình yêu sét đánh của anh dành cho Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cong cong khóe mắt, nghe Tiết Chiêm lại nói: “Vậy thì người sưu tầm cũng nên ghi tên mình anh. ”
Vừa hay, Hứa Giai Ninh viết tên Tiết Chiêm tương đối về phía sau, Tiết Chiêm cầm bút, liền viết thêm tên Hứa Giai Ninh vào trước tên mình.
“Lúc này mới hoàn hảo. ” Tiết Chiêm hài lòng nói.
Đường phố bên ngoài đã bắt đầu trồng cây theo kế hoạch, ngoài cửa sổ vọng lại vài tiếng chim hót líu lo trong trẻo. Tiết Chiêm nhớ ra chuyện quan trọng, bất giác cảm khái: “Bảng hiệu của chúng ta thay mấy hôm rồi, sao năm nay không thấy én về nhỉ?”
Mùa đông năm nay kéo dài, đầu xuân có chút muộn, cây liễu ngoài cửa vừa mới nhú lộc non.
Bảng hiệu mới của chi nhánh số một tiệm hoa “Đậu Đỏ”, là do chính tay Tiết Chiêm lắp đặt. Chữ “Nhất” được làm rất bằng phẳng, đủ để chịu được sức nặng của tổ én, giống như chữ “Nhất” (trong “Hứa Người Một Cành Hoa”) năm đó.
Cũng chính Tiết Chiêm đã gỡ chiếc tổ cũ xuống. Sau khi lắp đặt bảng hiệu mới xong, lại một lần nữa đặt nó trở lại lên trên chữ “Nhất” đó.
Hứa Giai Ninh nhớ lại lời hẹn năm xưa, không khỏi xúc động, hỏi: “Mấy năm nay, én có bay về không anh?”
“Có chứ. Từ mùa xuân năm 2021, mỗi mùa xuân anh đều nhìn thấy én bay về. ” Tiết Chiêm trả lời.
Thời gian đằng đẵng, tính theo tuổi thọ trung bình của loài én, đôi én đó đã không còn là đôi én năm xưa, có lẽ là con cháu của chúng hàng năm tìm về đường cũ của cha mẹ mà bay về.
Hứa Giai Ninh từ ô cửa kính ngũ sắc nhìn ra ngoài, nhất thời có chút hoa mắt, dường như mơ hồ nhìn thấy có bóng chim đen nhỏ đang lượn lờ bên ngoài.
Cô lập tức đứng dậy, ra cửa ngẩng đầu nhìn kỹ, lại thấy một đôi én đang chao liệng trên bầu trời.
Cô vui mừng cất cao giọng, phấn khích gọi người yêu còn đang ở trong tiệm: “Én về rồi, Tiết Chiêm!”
Tiết Chiêm bước nhanh ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi én đang đậu trong tổ, khẽ kêu ríu rít.
Xuân năm 2015, họ đã hẹn ước mỗi năm cùng nhau ngắm én từ phương Nam bay về. Lời hẹn đã gián đoạn nhiều năm.
Xuân năm 2024, họ lại một lần nữa ngồi bên nhau, nhìn đôi én trở về nhà, thực hiện lời hẹn năm xưa.
Điều không thay đổi, trước nay vẫn luôn là cô và anh.
Tựa như trở về những năm mười bảy, mười tám tuổi, hai người ngẩng đầu, nét mặt ngây ngô.
Hôm nay trên đường đưa Hứa Giai Ninh về nhà, ánh trăng rải đầy mặt đất.
Tiết Chiêm mở mui chiếc xe thể thao, danh sách nhạc thường phát nhất là tuyển tập các ca khúc của Vương Phi, mở lên là cứ thế lần lượt phát theo thứ tự.
Gió xuân ban đêm thổi vào trong xe, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc và gương mặt Hứa Giai Ninh cùng Tiết Chiêm, danh sách nhạc phát đến bài hát mới ra mắt hai năm trước của Vương Phi – “Đường Về Có Gió”.
ǁ
Ly biệt / rồi sẽ tương phùng Ai đang gọi tên tôi
Gọi tên tôi / tôi đi xa
Tôi vẫn ổn / tình yêu và day dứt Từng tiếng / đưa tôi về nhà Nhớ nói với tôi rằng
Lời hẹn nên giữ / đều đã vẹn tròn
Chẳng hỏi được mất / chẳng hối đúng sai
Hãy để ánh trăng / đưa tôi về nhà / nắm lấy tay tôi
Hãy để khởi nguồn / đưa tôi trở về / trên đường về / luôn có gió Nước mắt cùng nước mắt gặp lại
Chỉ tình yêu chứng minh tồn tại
Tháng Tư / én lại bay qua / đêm hè ve sầu lại ngân nga… ǁ
Đông qua xuân tới, ngắm én xưa về tổ, bạc hà lại lên xanh, đôi ta tay nắm chặt tay cùng đi.
(Chính văn kết thúc)
← Ch. 75 | Ch. 77 → |