← Ch.53 | Ch.55 → |
Hứa Giai Ninh tiếp tục xử lý đống hoa, hết cành hồng này đến cành hồng khác được cô tỉa tót cẩn thận.
Tiết Chiêm ngồi bên cạnh lặng lẽ chờ cô, cánh tay chống trên bàn, cũng không làm gì khác, chỉ đơn thuần ngắm nhìn cô gái đang bận rộn.
Nhóm nhân viên trong tiệm cũng không dám nói gì trước mặt Tiết Chiêm, chỉ sau khi Hứa Giai Ninh tỉa xong hoa hồng, mới nhẹ nhàng đẩy cô đến trước mặt Tiết Chiêm, nhỏ giọng cười nói: “Nhìn đến mòn cả mắt rồi, việc khác cứ giao cho bọn em, chị cứ yên tâm đi hẹn hò đi. ”
Hứa Giai Ninh sớm đã để ý thấy ánh mắt của Tiết Chiêm, lúc này cô đi tìm chiếc túi màu xanh băng trăng non treo trên giàn hoa, Tiết Chiêm đã nhanh hơn một bước giúp cô lấy xuống, cầm trong tay.
Cô cùng Tiết Chiêm đi ra ngoài, Tiết Chiêm mở cửa xe, cảm thán nói: “Cuối cùng cũng tan làm. ”
“Chờ đến phát chán rồi à?” Hứa Giai Ninh ngồi vào ghế phụ, lặng lẽ cài dây an toàn.
“Không có. ” Tiết Chiêm lắc đầu, quay lại nhìn tiệm hoa vẫn đông khách qua lại dù đã xế trưa, “Xót em quá. Thứ bảy mà cũng bận rộn như vậy, cảm giác như em làm việc cả năm không nghỉ. ”
“Anh không phải cũng vậy sao?” Hứa Giai Ninh cười nói, “Không phải nói mới từ tập đoàn chạy qua à?”
“Anh là tăng ca. Còn em đây là…” Tiết Chiêm ngập ngừng, nghĩ ra một từ để hình dung, “Chuyện thường ngày. ”
“Đâu có. ” Hứa Giai Ninh phủ nhận, “Em mở tiệm hoa, muốn nghỉ là nghỉ. Thực ra là do nhịp độ làm việc ở Thương Thị quá nhanh, sau khi từ chức, em vẫn chưa thích nghi lại được. ”
Hứa Giai Ninh khi còn ở phòng Công nghệ Thông tin của Tập đoàn Thương Thị nổi tiếng là người làm việc hiệu suất cao, nghiêm túc, dám nghĩ dám làm. Phong cách làm việc ở công ty lớn của cô rất dễ bị mang về tiệm hoa, không thể nào nhàn rỗi được, nhất thời còn chưa thay đổi được.
“Ra là bị Thương Tự, tên tư bản đó, áp bức đến mức này. ” Tiết Chiêm lái xe, thuận miệng chê bai cậu bạn thân, “Chính cậu ta cũng là một kẻ cuồng công việc. ”
“Tiết Chiêm, về phương diện này, bây giờ hai người chắc là cũng một chín một mười nhỉ?” Hứa Giai Ninh nén cười.
Tập đoàn Lãng Phong và Tập đoàn Thương Thị không khác nhau là mấy, hơn nữa bản thân Tiết Chiêm cũng dần dần bị lây cái tính “cuồng công việc” của Thương Tự.
Cũng có thể tưởng tượng được, Tiết Chiêm, tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn, một khi đã tăng ca, thì một đám người xung quanh cũng sẽ phải theo đó mà tăng ca, đó là một điều tất yếu.
“Cảm giác chắc cũng có nhiều người sau lưng chửi anh là kẻ bóc lột. ” Hứa Giai Ninh phỏng đoán.
“Chửi thì cứ chửi thôi, chỉ cần không nói thẳng vào mặt anh là được. ” Tiết Chiêm cũng không để trong lòng, ngược lại lái chủ đề về phía Hứa Giai Ninh, “Thái độ của người bình thường đối với anh, anh thực ra không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến cái nhìn của người mà anh để ý, ví dụ như ai đó ở ngay trước mắt anh chẳng hạn. ”
“Nói cứ như đọc thơ vậy…” Hứa Giai Ninh quay đầu đi, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, thấp giọng nhắc nhở anh, “Anh lái xe cho cẩn thận vào. ”
“Tuân lệnh, tuân lệnh. ” Tiết Chiêm cười đáp lại cô.
Anh chuyên tâm lái xe, trong xe thể thao thoáng chốc im lặng trở lại.
Mãi cho đến khi chờ đèn đỏ, anh mới lặng lẽ liếc nhìn Hứa Giai Ninh một cái.
Trong lòng cô ôm chiếc áo khoác len cashmere màu đỏ mang hơi hướng cổ điển đã cởi ra, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, ngại buộc tóc mệt, nên đang xõa mái tóc dài. Áo trên là một chiếc sơ mi kẻ sọc vải nhung màu đỏ rượu, phối cùng quần tây đen, trông gọn gàng thanh lịch, khí chất rất tốt, có một vẻ đẹp kinh diễm khó quên.
Mơ hồ, trong xe dường như thoang thoảng một làn hương thơm dịu nhẹ, là từ chỗ Hứa Giai Ninh bay tới, như mùi hoa hồng được nghiền nát nhẹ nhàng bằng cối đá.
Tiết Chiêm không khỏi ngẩn người vì cô, hỏi: “Em xịt nước hoa gì vậy?”
“Hôm nay không xịt. ” Hứa Giai Ninh giơ cánh tay lên, tự mình cúi đầu ngửi thử, “Chắc là mùi hoa hồng đó?”
Cả ngày bán hoa, ở giữa biển hoa, người tiếp xúc với hoa, bất giác liền vương vấn mùi hương của hoa.
Tiết Chiêm lại liếc nhìn Hứa Giai Ninh một lần nữa, cảm giác cô được bao bọc bởi sắc đỏ, cũng giống như một đóa hồng rực rỡ đang độ khoe sắc.
Mà anh rất muốn hôn cô.
“Tiết Chiêm?” Hứa Giai Ninh giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh, lên tiếng nhắc nhở, “Đèn xanh rồi, anh đang ngẩn người à?”
“Ừm…” Tiết Chiêm hoàn hồn, tiếp tục lái xe.
Đến giờ phút này, anh mới nhận ra câu nói kia của Tiết Tụng ít nhiều cũng có chút đạo lý.
Hẹn hò khi chưa tỏ tình mang theo sự kiềm chế và nôn nóng, giống như khi chiếc xe thể thao dừng lại ở bãi đỗ xe gần Nhà hát lớn Nam Thành, anh đỡ Hứa Giai Ninh xuống xe, rất muốn cứ thế nắm lấy tay cô, dù thế nào cũng không buông ra, nhưng lại không thể không nhanh chóng buông tay, giữ một khoảng cách nhất định với Hứa Giai Ninh.
Còn một chút thời gian nữa vở kịch mới bắt đầu, hai người bữa tối cũng chưa kịp ăn, họ dùng bữa đơn giản kiểu Pháp tại một nhà hàng Michelin gần nhà hát lớn.
Sau đó họ cùng nhau đi dạo đến nhà hát lớn, vào khán phòng rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Vở kịch bắt đầu, toàn bộ khán giả im lặng và tập trung. Quanh quẩn trong nhà hát lớn, chỉ còn lại giọng nói của các diễn viên kịch.
Đây là lần *****ên Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm ngồi trong nhà hát xem vở kịch 《Lôi Vũ》, nhưng hoàn toàn không cảm thấy xa lạ, những câu thoại, từng chữ và cảnh tượng đã nghiêm túc học thuộc năm nào, họ có thể nhớ lại theo từng mạch diễn xuất trên sân khấu. Đây là một kiểu tận hưởng khi hồi tưởng về quá khứ.
Người trên sân khấu năm xưa đã trở thành người dưới sân khấu, chỉ có người bên cạnh không thay đổi, vẫn là anh và cô.
Mà ngoài bản thân vở 《Lôi Vũ》, dường như khoảng thời gian tập luyện đó, những chuyện nhỏ nhặt giữa họ, cũng chưa từng quên.
Cuối cùng, toàn bộ diễn viên kịch ra chào kết, họ vỗ tay tán thưởng cho diễn xuất xuất sắc của các diễn viên, đồng thời cũng như đang vỗ tay cho chính bản thân họ trên sân khấu năm nào.
Hứa Giai Ninh chụp một tấm ảnh toàn thể diễn viên chào kết, khi ra khỏi nhà hát lớn, vẫn còn chìm đắm trong vở kịch 《Lôi Vũ》 hồi lâu.
Khi cô đi đường, vẫn còn cúi đầu nhìn điện thoại, Tiết Chiêm đến gần hơn một chút, giúp cô để ý đường bên cạnh, rồi hỏi: “Đang bận gì vậy?”
“Đăng story. ” Hứa Giai Ninh trả lời, “Em nhớ mọi người lớp Hỏa Tiễn quá. ”
Cô đang hồi tưởng về thanh xuân, dòng trạng thái cũng tràn đầy vẻ hoài niệm: “Lại xem 《Lôi Vũ》, trên sân khấu dưới sân khấu, mới nhớ ra đã tốt nghiệp Ninh Viễn nhiều năm rồi, hy vọng mọi người ở phương xa luôn mạnh khỏe. ”
Tiết Chiêm ghé sát lại gần, thị lực cực tốt giúp anh thành công ghen tuông: “Nhớ đến, chỉ có mọi người ở phương xa thôi sao?”
Sao lại cảm thấy anh rất dễ ghen vậy chứ?
Dưới ánh mắt đầy oán trách của anh, Hứa Giai Ninh cuối cùng vẫn không thể không trấn an, học theo cách nói của anh: “Thôi được rồi, đặc biệt là nghĩ đến ai đó ở ngay trước mắt này. ”
Tiết Chiêm lập tức cười, mày mắt cong cong, mang theo vẻ đắc ý: “Anh biết ngay anh là đặc biệt nhất mà. ”
“Tiết Chiêm, anh là đồ ngốc” Hứa Giai Ninh lẩm bẩm trong miệng. Anh dường như hoàn toàn không hiểu.
Ở ngay trước mắt, không cần hỏi han, cũng không cần tưởng niệm, bởi vì anh đang đứng ngay bên cạnh cô.
Trời sớm đã tối đen như mực, ở bãi đỗ xe, bước chân Tiết Chiêm đi rất nhanh, muốn mau chóng đưa Hứa Giai Ninh trở về.
Xe chạy vào khu dân cư nhà Hứa Giai Ninh, khi dừng lại trước tòa nhà, đã là 11 giờ tối.
Hứa Giai Ninh xuống xe, đang định vẫy tay chào tạm biệt Tiết Chiêm, lại thấy Tiết Chiêm cũng xuống xe, đi đến bên cạnh cô.
“Trời tối quá, anh không yên tâm. ” Tiết Chiêm nói, “Anh đưa em lên lầu. ”
“Đâu có khoa trương đến vậy…” Hứa Giai Ninh lướt qua anh, đi về phía cửa thang máy tầng một, “Trước đây em làm nhân viên quèn tăng ca, thường xuyên về rất khuya, luôn là một mình. ”
“Khi đó anh không ở đây. ” Tiết Chiêm đuổi kịp cô, bướng bỉnh cùng cô đi vào thang máy, “Có anh ở đây, sẽ không để em một mình. ”
Ánh đèn thang máy sáng trưng, chiếu rõ vẻ cẩn trọng trên gương mặt Tiết Chiêm, cùng sự quan tâm và để ý của anh.
Được anh để ý, được anh che chở, khiến lòng cô dâng lên một dòng ấm áp.
Thang máy dừng lại ở tầng bảy, đèn cảm ứng ở cầu thang sáng lên, Tiết Chiêm theo Hứa Giai Ninh ra khỏi thang máy, xem cô lấy chìa khóa mở cửa.
“Giờ thì yên tâm rồi chứ?” Hứa Giai Ninh vào nhà, không đóng cửa ngay, mà xoay người dựa vào cửa, nhìn anh, “Mau về đi, nhà anh cũng xa lắm đó. ”
“Vậy anh về đây. ” Tiết Chiêm nhấn nút thang máy, trước khi cô đóng cửa dịu dàng nói với cô, “Ngủ ngon, Giai Ninh. ”
Anh lặng lẽ bỏ đi họ của cô, dùng một giọng điệu thân mật gọi tên cô, không ngừng kéo gần khoảng cách 🍳u●🅰️●п 𝐡●ệ.
Mà lúc cô đã đóng cửa, vẫn cách một cánh cửa đáp lại anh: “Ngủ ngon, về đến nhà phải báo cho em biết. ”
Lời vừa dứt, trong thoáng chốc, cô như nghe thấy cửa thang máy đóng lại rồi mở ra, truyền đến giọng nói của Tiết Chiêm được nâng lên rồi lại nhanh chóng hạ thấp xuống: “Biết rồi, nhưng em không cần đợi tin nhắn của anh đâu, em đi ngủ sớm đi. ”
Sau đó cửa thang máy mới lại đóng lại.
Đèn phòng khách đã tắt, nhưng phòng của mẹ cô vẫn còn sáng đèn, vừa nhìn là biết đang đợi cô về nhà.
Hứa Giai Ninh vội vàng đi vào, nói xong chúc ngủ ngon, sau đó trở về phòng ngủ của mình.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản rồi tắt đèn, nhưng Hứa Giai Ninh trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc như vẫn luôn hưng phấn, rõ ràng tối nay cũng không làm gì cả, cô chẳng qua chỉ cùng Tiết Chiêm xem một vở kịch, nói vài câu chuyện.
Cứ thế trằn trọc nửa tiếng, cô nhận được tin nhắn WeChat của Tiết Chiêm.
“Anh về đến nhà rồi ~”
Cuối cùng còn thêm một dấu ngã nhỏ, thể hiện sự vui vẻ nhảy nhót của anh.
Hứa Giai Ninh đang định trả lời anh, lại nhìn thấy anh gửi tới một câu: “Cục cưng Giai Ninh. ”
Đối phương đã thu hồi một tin nhắn. Đối phương đã thu hồi một tin nhắn. “Anh về đến nhà rồi, Giai Ninh. ”
“Nói thêm một trăm lần ngủ ngon nữa, hy vọng em tự cho mình ngủ một giấc thật ngon, ngày mai dậy muộn một chút. ”
Tiết Chiêm gửi lại tin nhắn, lần này đã bỏ đi sự thân mật và dính người quá mức của anh.
Nhìn thấy anh liên tiếp thu hồi tin nhắn, Hứa Giai Ninh dừng lại bàn tay định trả lời, cuối cùng vẫn quyết định giả vờ như không thấy gì.
Cô đặt điện thoại ở ↪️h●ế đ●ộ im lặng, để xa trên tủ đầu giường, lại nhớ đến lời Tiết Chiêm nói, tắt báo thức điện thoại, định ngủ đến khi tự tỉnh.
Có lẽ là do ngủ quá muộn, Hứa Giai Ninh một giấc ngủ dậy, đã là 10 rưỡi sáng.
Cô từ từ đưa tay ra sờ điện thoại, điều *****ên nghĩ đến là WeChat, xem Tiết Chiêm có gửi tin nhắn mới không.
Ừm, không có.
Sau đó cô phát hiện chỗ story bạn bè đã có chấm đỏ nhỏ, chắc là vì story
《Lôi Vũ》 cô đăng tối qua.
Nhấn mở ra, quả nhiên là một đống lượt thích và bình luận. Tiết Chiêm: “Dưới sân khấu cũng có anh bên cạnh, thật tốt. ”
Nam Phong: “Lại nhìn thấy 《Lôi Vũ》, ba năm cấp ba thật sự như hiện rõ trước mắt. Bây giờ ở Nam Thành mọi thứ vẫn tốt chứ?”
Kiều Mộc Nhiên: “Hu hu hu, mắt lại cay rồi, ai hiểu được chứ… Giai Ninh! Chờ tớ nghỉ đông tớ sẽ bay về ngay!”
Tô Tri Ngụy: “Ủa? Anh Chiêm cũng bình luận à?”
Trần Nam Tinh: “Là đi xem cùng cậu ấy sao? Cuối tuần vui vẻ nhé. ”
…
Hứa Giai Ninh lướt qua từng bình luận một, sau đó trả lời Tiết Chiêm trước bằng một biểu tượng cảm xúc ôm ôm nhỏ.
Ngay lúc cô bắt đầu lần lượt trả lời Nam Phong, Tiết Chiêm gửi tin nhắn cho cô: “Chào buổi sáng, dậy rồi à?”
“Chưa dậy đâu, em còn đang ngủ nướng. ” Hứa Giai Ninh cuộn mình trong chăn, sau khi thời tiết lạnh xuống, chiếc chăn ấm áp là một loại hưởng thụ.
“Vậy ngủ thêm chút nữa đi. ” Tiết Chiêm trả lời, sau đó vẫn luôn hiển thị “Đang nhập…”, không biết đang viết gì.
Hứa Giai Ninh đợi một lát, cô chuyển sang trả lời bình luận trên story bạn bè, tiếp tục trả lời Nam Phong: “Mọi thứ tốt cả nha, cậu ở Bắc Kinh có khỏe không?”
“Cuối tháng tớ định về Nam Thành. ” Nam Phong trả lời.
Lại tiếp tục nhắn tin: “Mấy năm nay có chút tích góp, tớ không định ở lại Bắc Kinh mãi, sớm đã muốn về rồi. Mẹ tớ năm nay kiện ly hôn đã thắng rồi. Tớ mua nhà ở Nam Thành cho mẹ, trang hoàng xong xuôi, tớ sẽ về giúp mẹ mau chóng chuyển nhà, để người kia không tìm thấy mẹ nữa. ”
“Thật sao!” Hứa Giai Ninh có chút vui mừng cho bạn mình, “Vậy thì tốt quá, dì nhất định rất vui. ”
“Dì vui lắm. Đúng rồi, chờ tớ về chúng ta ăn một bữa cơm nhé? Cũng hai ba năm rồi không gặp. ” Nam Phong mời.
“Được được được. ” Hứa Giai Ninh trả lời, “Bữa này tớ mời cậu, coi như đón gió tẩy trần cho cậu. ”
“Nghe nói cậu bây giờ từ công ty lớn nghỉ việc rồi, tự mình mở tiệm, xem ra kiếm tiền làm bà chủ, bạn cùng bàn giỏi thật. ” Nam Phong khen cô.
“Cũng tạm, cũng tạm, tự do hơn ở công sở nhiều. ” Hứa Giai Ninh khiêm tốn một chút, “Vậy quyết định rồi nhé, bữa này tớ mời. ”
“Được, sau này tớ lại mời lại. ” Nam Phong trả lời.
Trong nhóm bốn người có người sắp trở về Nam Thành, Hứa Giai Ninh trong lòng tự nhiên vui vẻ.
Hứa Giai Ninh nghĩ Tiết Chiêm chắc là không có WeChat của Nam Phong, cô thuận miệng báo tin cho Tiết Chiêm: “Nam Phong sắp về Nam Thành đó, bọn em hẹn nhau ăn cơm rồi. ”
Tiết Chiêm vừa nghe tâm trạng lại chùng xuống hẳn.
Thứ nhất, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba đó, Trần Nam Tinh từng nói Nam Phong và Hứa Giai Ninh đang yêu nhau. Cho nên đây là bạn trai cũ của Hứa Giai Ninh đã trở lại?
Thứ hai… Bạn trai cũ của cô trở về, hình như cô còn rất vui vẻ?
Tiết Chiêm nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác nguy cơ và ghen tuông đồng loạt dâng lên trong lòng, trộn lẫn vào nhau, khiến anh vô cùng khó chịu.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |