Truyện:Tình Ký Bạc Hà - Chương 51

Tình Ký Bạc Hà
Trọn bộ 79 chương
Chương 51
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Gió thu thổi hiu hiu bên tai.

Tiết Chiêm ôm trọn Hứa Giai Ninh vào lòng, hai người nép sát vào nhau.

Vài vòng qua đi, Hứa Giai Ninh muốn thử tự mình cưỡi ngựa, nhờ Tiết Chiêm dạy.

Hứa Giai Ninh rất thông minh, rất nhanh đã nắm vững những kỹ thuật cưỡi ngựa cơ bản, không cần Tiết Chiêm ở bên hỗ trợ nắm cương, một mình cô cũng có thể cưỡi rất tốt.

Người chăm ngựa khác dắt đến cho Tiết Chiêm một con ngựa nữa. Sau khi Tiết Chiêm lên ngựa, anh cùng Hứa Giai Ninh cưỡi Menthe sóng vai nhau, khi thì thong thả dạo bước, khi thì thúc ngựa phi nhanh.

Cưỡi ngựa không tốn nhiều thể lực, nhưng lại hao tổn tinh thần, yêu cầu luôn phải giữ được sự cân bằng giữa người và ngựa. Đến khi cả hai đều mệt, lúc này mới xuống ngựa, cùng nhau dắt ngựa về chuồng.

Sau khi vào phòng nghỉ thay lại thường phục, hai người cũng không rời đi ngay, mà đi dạo quanh chuồng ngựa, muốn tạm biệt Menthe.

Hứa Giai Ninh nhìn thấy người chăm ngựa bắt đầu chải lông cho Menthe. Menthe vừa rồi vận động không ít, nhưng không ra nhiều mồ hôi, vẫn còn rất sung sức.

“Em mệt rồi mà nó vẫn còn sung sức quá. ” Hứa Giai Ninh ngồi xuống chiếc ghế một bên.

Tiết Chiêm cầm chai nước khoáng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một chai: “Cha mẹ nó đều là ngựa đua tham gia thi đấu, mấy vòng vừa rồi đối với nó mà nói, chỉ như đi dạo một vòng thôi, không mệt được nó đâu. ”

“Nóng không?” Anh nhìn thấy cô đang dùng tay quạt gió. “Cũng tạm. ” Hứa Giai Ninh lấy khăn giấy lau mồ hôi.

Cô nói “cũng tạm”, nhưng thực ra tóc mái trước trán đều đã ướt, Tiết Chiêm không khỏi nhìn mái tóc dài của cô.

Từ khi tốt nghiệp đi làm, Hứa Giai Ninh thích buộc tóc đuôi ngựa, vừa gọn gàng lại tiện cho công việc, không cần tốn tâm tư chăm sóc.

Mà tóc cô lại rất dày, vừa rồi sau khi cưỡi ngựa lại tháo chun buộc tóc ra, mái tóc dài bị đè thấp xuống, xõa thành hình quạt nhỏ sau lưng, thảo nào lại thấy oi bức.

Thế là anh lại nhích lại gần cô hơn một chút, cẩn thận tháo chun buộc tóc ra, gom hết mái tóc dài sau lưng cô vào tay mình.

Hứa Giai Ninh nhận ra động tĩnh, vội định quay đầu lại, anh lên tiếng ngăn cản: “Đừng cử động, muốn giật tóc làm em đau à. ”

“Anh làm gì vậy?” Hứa Giai Ninh không biết anh định làm gì, chỉ cảm thấy anh đang nghịch tóc cô.

Một lát sau, qua động tác trên tay anh, cô cũng hiểu ra, Tiết Chiêm đang tết tóc cho cô.

Tay nghề của anh quả thực không được thuần thục cho lắm, tết cả buổi, cuối cùng mới hoàn thành, buộc chun vào đuôi bím tóc. Nhưng tay Tiết Chiêm vẫn chưa nỡ buông xuống, cứ chỉnh sửa chi tiết cho bím tóc mãi.

“Vẫn chưa xong sao?” Hứa Giai Ninh nghi hoặc.

“Xong rồi” Tiết Chiêm buông tay, thuận tay vén hết tóc mái trên trán cô ra sau tai.

Hứa Giai Ninh đưa tay sờ sờ bím tóc vừa được tết, chỉ bằng cảm giác lồi lõm đó cũng có thể đưa ra phán đoán, nén cười nói: “Tiết Chiêm, anh tết tóc xấu quá đi. ”

“Trình độ hiện tại chỉ có vậy thôi. ” Tiết Chiêm hào phóng chấp nhận lời nhận xét của cô, nhưng lại quay sang thử dò ý cô, “Trăm nghe không bằng tay quen, vậy sau này em ở bên anh để anh luyện tập nhiều hơn nhé?”

Ghế tựa hơi ngắn, khoảng cách giữa họ vốn đã không nhiều, Tiết Chiêm lại ghé sát vào, cúi mắt nhìn cô, giới hạn càng thêm thu hẹp, khiến cô hoảng hốt.

“Làm gì có nhiều thời gian để tìm anh để tết tóc chứ?” Hứa Giai Ninh đứng dậy, đỏ mặt chậm rãi đi ra ngoài.

Tiết Chiêm nhanh chóng đuổi theo cô, ở phía sau cầu xin: “Biết sếp lớn Hứa rất bận, anh đến tìm em, thời gian dành cho chỗ hoa cỏ chia cho anh một chút thời gian là được rồi. ”

Anh đang tranh giành sự ưu ái với hoa tươi, mà Hứa Giai Ninh lại liên tưởng đến các nhân viên ở tiệm hoa hay trêu chọc cô, vội vàng nói: “Nhưng anh đừng có suốt ngày đến tiệm hoa tìm em, em muốn nghiêm túc làm việc. ”

Tiết Chiêm rất biết tùy cơ ứng biến, đáp lại cô: “Ý là hẹn hò ở bên ngoài là được chứ gì?”

Hứa Giai Ninh không đáp, bước chân lại càng nhanh hơn.

Khu căn cứ Ngựa Hoang giống như một câu lạc bộ đa năng, nhà hàng chủ đề được thiết lập bên trong cũng là một điểm nhấn.

Sau khi ăn trưa đơn giản ở đó, cả hai có việc bận riêng, buổi chiều không thể đi dạo nhiều, Tiết Chiêm đành phải lái xe đưa cô về tiệm hoa “Đậu Đỏ”, còn anh cũng phải quay lại giải quyết những công việc phức tạp của tập đoàn.

Cuộc sống của người trưởng thành chính là như vậy, tình yêu từ từ vun đắp tựa như lớp đường phủ trên bánh mì, còn chủ thể của cuộc sống vẫn là chiếc bánh mì bên dưới lớp đường ấy.

Hứa Giai Ninh sau khi thực sự tiếp quản tiệm hoa “Đậu Đỏ”, cô nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm thế nào để xây dựng tiệm hoa thành một thương hiệu.

Mấy năm gần đây, ngành kinh doanh tiệm hoa thực thể, do sự tấn công của thương mại điện tử và giá cả ngày càng minh bạch hóa, thời đại lợi nhuận kếch xù trước đây dần bước vào thời đại lợi nhuận mỏng.

Số lượng tiệm hoa trong một thành phố quá nhiều, sớm đã gần bão hòa, sự cạnh tranh đồng nhất thường dẫn đến cuộc chiến giá cả dai dẳng, những người mới vào nghề không có sự tích lũy, không trụ vững được, thường là những người rời đi *****ên.

Mà lứa tiệm hoa thực thể cũ sau khi trải qua ba năm dịch bệnh, dường như cũng tổn thất nặng nề, trong thời đại internet phát triển chóng mặt, rất cần tìm kiếm một con đường mới.

Đây chính là lý do Hứa Giai Ninh muốn xây dựng tiệm hoa “Đậu Đỏ” thành một thương hiệu. Thực ra bảy năm trước cô và mẹ đã từng nghĩ đến, cho nên mới đặt tên tiệm là “Đậu Đỏ”, một cái tên ngắn gọn, ý nghĩa, dễ gây ấn tượng sâu sắc.

Để tiệm hoa trở thành thương hiệu, cũng chính là để tăng cường ấn tượng của khách hàng, quảng bá danh tiếng, sau đó bén rễ, phát triển lâu dài trên mảnh đất Nam Thành này.

Tại tiệm hoa, Hứa Giai Ninh cùng các nhân viên thảo luận ý tưởng xây dựng thương hiệu.

Xoay quanh tên tiệm “Đậu Đỏ”, họ cần thiết kế logo, slogan, còn cần định ra màu sắc chủ đạo của thương hiệu.

Những thứ này là cơ bản nhất, sau khi hình thành, sẽ được áp dụng vào phong cách trang trí của tiệm hoa, cũng như các vật dụng hàng ngày, ví dụ như thiệp, ruy băng, giấy gói, v. v.

Đối với logo và slogan Hứa Giai Ninh đã có ý tưởng ban đầu, bèn nói cho mọi người nghe.

Sợ lời nói không đủ chính xác, cô dùng bút vẽ phác thảo đơn giản trên iPad: logo gồm ba phần, một hạt đậu đỏ màu đỏ đen giao nhau, đối xứng với nó là một hạt đậu đỏ nhỏ hơn thường thấy hàng ngày. Ở giữa là một cụm lá đối xứng, tạm định là lá bạc hà.

Còn về slogan, Hứa Giai Ninh muốn chủ đề xoay quanh cuộc sống tốt đẹp, và cũng sử dụng lại tên tiệm cũ.

“Đời người ba phần ngọt, hứa người một cành hoa. ”

“Hay quá. ” Nhân viên Phạm Phạm là người *****ên tán thành, “Em thấy thiết kế này rất ngắn gọn, slogan nghe cũng rất ấm áp và chữa lành. ”

Sau đó ba bốn nhân viên khác cũng đều bày tỏ sự yêu thích của mình. Nhưng về màu sắc thương hiệu, ý kiến của mọi người không thống nhất.

Nếu là đậu đỏ, dường như nên định là màu đỏ. Nhưng màu đỏ lại quá rực rỡ, quá đậm đặc, cũng quá truyền thống, trong thiết kế rất khó để không rơi vào lối mòn, dường như không thích hợp để định làm màu sắc thương hiệu.

Mà nếu không phải màu đỏ, lại định màu khác, nhất thời lại không nghĩ ra được.

Hứa Giai Ninh cũng biết việc xây dựng thương hiệu sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, cũng không cảm thấy thất bại, càng không có ý định phải quyết định ngay lập tức.

Dù sao loại chuyện này một khi đã quyết định, sẽ rất khó thay đổi, nếu không đủ linh cảm, tạm thời gác lại là lựa chọn tốt nhất.

Buổi tối về nhà, Hứa Giai Ninh cũng nói chuyện xây dựng thương hiệu với Tiết Chiêm qua WeChat, thuận miệng nói về tiến triển hiện tại của mình.

Tiết Chiêm ngay lập tức hỏi: “Có cần anh giúp em không?”

Tập đoàn nhà họ Tiết gia sản lớn, nghiệp vụ đa dạng, quả thực quen biết không ít chuyên gia trong lĩnh vực này.

Nhưng Hứa Giai Ninh không do dự: “Không cần anh giúp đâu, em và đội của em có thể làm tốt chuyện này. ”

Tiệm hoa “Đậu Đỏ” hiện tại tính cả cô, tổng cộng năm người, là một đội nhóm nhỏ mà cô rất tin cậy.

Cô muốn dựa vào năng lực của chính mình để làm tốt thương hiệu “Đậu Đỏ” này, cảm thấy như vậy càng có ý nghĩa, mới không phụ lòng tâm huyết mà cô và mẹ đã bỏ ra kinh doanh nhiều năm.

Tiết Chiêm hiểu ý cô, chỉ nói: “Vậy chờ mọi thứ ổn định, chuẩn bị mở chi nhánh, anh có thể xếp hàng *****ên, xin gia nhập được không?”

“Nghiệp vụ của tập đoàn đã mở rộng đến cả tiệm hoa rồi sao?” Hứa Giai Ninh kinh ngạc.

“Tập đoàn không mở rộng. ” Tiết Chiêm rõ ràng gửi tin nhắn thoại trả lời cô, “Là anh tự mình muốn làm quản lý chi nhánh *****ên của em, sếp

Hứa à. ”

Tiếng “Sếp Hứa” đó của anh, vừa có ý trêu chọc hài hước, lại có vài phần chân thành.

Hứa Giai Ninh cũng ý thức được anh không phải nói đùa, bèn nói: “Nhưng em còn chưa nghĩ kỹ địa điểm chi nhánh ở đâu. ”

Hứa Giai Ninh có sự kiên trì với thương hiệu của mình, nếu muốn mở chi nhánh, cô nhất định sẽ kiểm soát tốt chất lượng của chi nhánh, những việc nhỏ nhặt sẽ quản lý, đương nhiên cũng bao gồm cả việc chọn địa điểm.

Tiết Chiêm cũng đã có ý định, nói: “Trong lòng anh thì đã nghĩ đến một nơi, đến lúc đó sẽ trình bày phương án, để em tham khảo, mọi chuyện hoàn toàn tùy theo ý của sếp Hứa. ”

“Thôi được, thôi được. ” Hứa Giai Ninh nghe anh trêu chọc, cũng đáp lại bằng cách gọi tương tự, “Em chờ tin tốt của sếp Tiết nhé. ”

“Chỉ là công việc của anh bận rộn như vậy, có thời gian làm phương án không?” Hứa Giai Ninh nghĩ đến điều này, vẫn hỏi thêm một câu.

“Hứa Giai Ninh, em phải tin vào năng lực làm việc của anh, anh khá chuyên nghiệp đấy. ” Tiết Chiêm chỉ đáp lại câu này.

Hứa Giai Ninh cười rộ lên, gửi cho anh hai chữ: “Tự luyến. ”

Sau những tiếng cười đùa, Hứa Giai Ninh cũng không biết, ngày hôm sau Tiết Chiêm đã chính thức triệu tập hội đồng quản trị tập đoàn, lần *****ên công khai chuyện khởi động lại “Dự án Đào Nguyên”.

Năm đó dự án này được thực hiện tương đối bí mật, lại nhanh chóng bị đình trệ, không khởi công, rất nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn đều không biết chuyện.

Sau khi Tiết Chiêm tiếp quản công việc hàng ngày, lại có thói quen minh bạch hóa mọi thứ hết mức có thể, hơn nữa kế hoạch “Dự án Đào

Nguyên” của anh còn sẽ tiếp tục được bổ sung thêm ngân sách, cũng quả thực đã đến mức cần phải trình lên hội đồng quản trị.

Trước cuộc họp, Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đã đến văn phòng của Tiết Chiêm ở tầng cao nhất từ trước, khó khăn lắm mới gặp được Tiết Chiêm một lần.

Tiết Chiêm gần đây tâm trạng tốt, đối với họ cũng thân thiết hơn mấy năm trước một chút, nhưng Tần Uyển Nhược lại chuyển chủ đề, một lần nữa nhắc đến chuyện đại sự hôn nhân, lập tức khiến không khí lạnh xuống trở lại.

Tiết Chiêm thu lại nụ cười, trực tiếp chặn họng: “Ba mẹ, hai người cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi, cũng nên phát triển chút sở thích riêng, theo đuổi giá trị bản thân, cứ dồn hết sự chú ý vào chuyện của con, có ý nghĩa gì chứ?”

“Chính vì chúng ta đã già, mới lo lắng con ở tuổi này còn chưa lập gia đình, không ai chăm sóc, chúng ta cũng không được hưởng phúc con cháu đầy đàn như người ta. ” Tần Uyển Nhược thở dài.

“Lập gia đình là để được chăm sóc à?” Tiết Chiêm cười, có vài phần bất cần đời, “Vậy cũng không cần lập gia đình làm gì, thuê thêm vài người giúp việc chẳng phải được rồi sao?”

Câu sau, anh càng thêm cà lơ phất phơ: “Mẹ, con với Tiết Tụng chắc đều thuộc dạng kết hôn muộn sinh con muộn rồi. Nếu mẹ thấy ít con cháu quá, mẹ với ba có thể làm thụ tinh ống nghiệm, ba năm hai đứa, không thành vấn đề, nuôi cũng giống như cháu trai cháu gái thôi. ”

“Tiết Chiêm!” Tần Uyển Nhược nghe xong chỉ muốn đấm cho anh một trận.

Tiết Lãng Phong cũng không nhịn được nữa, lạnh mặt nhíu mày nói: “Con càng ngày càng không ra thể thống gì, trong miệng nói toàn những thứ gì vậy?”

“Ba với mẹ con là vì nghĩ cho con, con xem Thương Tự kìa, kết hôn với con gái nhà họ Ôn, hạnh phúc mỹ mãn. ” Tiết Lãng Phong bực mình vì con không nên người mà nhìn con trai, “Còn con thì sao? Sang năm là 27 rồi, đến cả yêu đương cũng không có, giới thiệu con gái cho con thì một đứa con cũng không gặp, trong đầu con toàn nghĩ cái gì vậy?”

Nghĩ đến Hứa Giai Ninh.

Trong lòng là đáp án đó, nhưng chuyện anh và Hứa Giai Ninh đang hẹn hò, một chữ anh cũng không muốn nói cho họ biết.

Thế là anh chỉ nheo mắt lại, vắt chéo chân: “Nghĩ đến công việc chứ sao. ”

Chương (1-79)