← Ch.14 | Ch.16 → |
“Thôi được…” Vẻ mặt Hứa Giai Ninh khẽ thay đổi, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, đọc số Q. Q của mình.
Tiết Chiêm vội vàng nhập số, cuối cùng cũng thành công thêm bạn tốt, đang định sửa lại ghi chú thì nghe thấy Hứa Giai Ninh giọng bình thản hỏi cậu: “Sprite bao nhiêu tiền?”
Thôi rồi.
Trong mắt Hứa Giai Ninh, liệu cậu có trở thành một thằng con trai keo kiệt, tính toán chi li không đây?
Thấy cô thật sự có ý định trả tiền, còn làm bộ muốn gửi lì xì cho cậu, Tiết Chiêm tức khắc nóng nảy, ngăn tay cô lại cười nói: “Thôi bỏ đi, tớ đùa đấy. ”
“Nhưng nghe Kiều Mộc Nhiên nói, lúc cậu mua Sprite ông chủ đã tăng giá, chắc hẳn tốn không ít tiền đâu nhỉ? Trả lại tiền cho cậu cũng tốt mà. ” Trong mắt Hứa Giai Ninh lộ lên vẻ nghiêm túc.
Đây vốn dĩ chỉ là một cái cớ gượng ép, Tiết Chiêm nói gì cũng không muốn nhận số tiền này, bèn nói: “Tớ cũng từng mượn tiền xe của cậu còn gì? Coi như huề. ”
“Hả?” Hứa Giai Ninh nghĩ tới nghĩ lui, mới mơ hồ nhớ ra Tiết Chiêm đang nói đến chuyện mượn tiền đi xe buýt nhiều ngày trước, “có một tệ, sao mà bù được cả chai nước chứ?”
“Tớ là người chú trọng ‘ơn một giọt nước, báo đáp bằng cả dòng suối’. ”
Đi đến trạm xe buýt ở cổng trường, Tiết Chiêm trả lại chậu hoa nặng trịch cho Hứa Giai Ninh, rồi nhẹ nhàng nói.
Cách mấy mét, Hứa Giai Ninh còn định nói gì đó, nhưng cổng trường đột nhiên dừng lại một chiếc Maybach màu xám bạc chặn đường cô.
Cửa xe mở ra, người ngồi ở hàng ghế sau không xuống xe mà chỉ nhoài nửa người ra, cất giọng, cười gọi thiếu niên cách đó không xa: “Tiểu
Chiêm. ”
Hứa Giai Ninh theo đó nhìn sang, đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và biết cách ăn mặc. Người ta thường nói, người có tiền ăn mặc chỉ chuộng thoải mái, chứ không chạy theo hàng hiệu xa xỉ. Người phụ nữ này chính là như vậy, chỉ mặc một chiếc váy dài lụa nhung màu trắng gạo đơn giản, trông chất liệu 〽️.ề.Ⓜ️ 𝖒.ạ.❗ lại thoải mái.
Nhưng khí chất cần có cũng không hề thiếu, đôi giày Mary Jane da lộn màu đen dưới chân bà đặt trên tấm thảm nhung trong xe, khi khẽ cử động, những đường chỉ vàng thêu hoa văn cổ điển lấp lánh ẩn hiện trong
ánh sáng. Tay bà cầm chiếc túi xách da cá sấu Dior màu xanh đá hiệu ứng nửa lì, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim đính kim cương và ngọc trai tự nhiên, mỗi viên ngọc trai đều óng ánh, mịn màng, khiến cả người bà toát lên một vẻ thanh lịch, sâu sắc.
Cô cứ ngỡ đó là chị gái của Tiết Chiêm, ai ngờ lại nghe cậu ấy gọi một tiếng thân mật: “Mẹ. ”
Hứa Giai Ninh thầm nghĩ, người với người quả thật khác nhau.
Ở độ tuổi như thế, mẹ của Tiết Chiêm được chăm sóc kỹ lưỡng, đến mái tóc cũng mềm mượt như lụa, đôi tay thon thả, vừa nhìn đã biết là người không phải động tay vào việc nhà.
Còn mẹ cô lại vì mấy chục năm thức khuya dậy sớm lao động, một đôi tay đầy những vết chai sần, còn có không ít những vết xước nhỏ do gai hoa và kéo vô tình làm bị thương.
Hứa Giai Ninh không hề tự ti, chỉ là khi so sánh, lại có thêm vài phần bừng tỉnh.
Ở một khía cạnh nào đó, đồng phục học sinh là thiết kế tuyệt vời nhất trên thế giới này. Những người có thân phận, địa vị khác nhau, sau khi mặc quần áo giống nhau, dường như khoảng cách giai tầng vốn có đều biến mất.
Vì thế khi ở trong trường, Hứa Giai Ninh gần như không cảm nhận được sự chênh lệch về điều kiện gia đình giữa cô và Tiết Chiêm.
Nhưng khi họ bước ra khỏi cổng trường, đó lại là hai con đường về nhà hoàn toàn khác biệt.
Con đường của cô dẫn đến trạm xe buýt công cộng nhỏ bé.
Con đường của cậu dẫn đến chiếc siêu xe hàng đầu đậu ngay cửa.
Đúng vậy, tuy họ mặc đồng phục giống nhau, nhưng vốn dĩ đến từ những tầng lớp khác nhau.
Nhìn Tiết Chiêm lên xe rời đi, Hứa Giai Ninh xoay người, lặng lẽ chờ chiếc xe buýt vào trạm tiến gần đến mình, sau đó cô ngẩng đầu, bước lên.
Ngược chiều với cô, bên trong chiếc Maybach lao nhanh, Tiết Chiêm và mẹ cậu, Tần Uyển Nhược, cùng ngồi ở hàng ghế sau.
“Nóng 𝒸𝒽ế●† đi được, điều hòa không bật à?” Tiết Chiêm dựa vào ghế, cởi áo khoác đồng phục ra, luôn miệng phàn nàn.
Tần Uyển Nhược giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đi bật điều hòa, rồi đưa cho Tiết Chiêm một chai nước trên xe, mới tò mò hỏi: “Tiểu Chiêm, cô bé vừa rồi nói chuyện cùng con là ai thế?”
Cậu không biết xe của mẹ đã đến từ lúc nào, đã nhìn thấy được bao nhiêu về chuyện cậu và Hứa Giai Ninh ở cạnh nhau.
Giờ bị hỏi đột ngột, Tiết Chiêm vẫn giữ thái độ cảnh giác cần có, nhắm mắt uể oải nói: “À, bạn học cùng lớp con. ”
“Thành tích học tập có tốt không?” Tần Uyển Nhược hỏi. Tiết Chiêm nghĩ ngợi rồi nói: “Rất tốt ạ. ”
Tần Uyển Nhược cười, hỏi dồn: “Tốt đến mức nào?”
“Thủ khoa kỳ thi vào cấp ba của thành phố, bây giờ đứng nhất lớp. Giỏi nhất môn Toán, toàn được điểm tuyệt đối. ” Tiết Chiêm không cần suy nghĩ.
“Vậy sao. ” Tần Uyển Nhược tiếp tục hỏi, “Con còn nhớ bài thi Toán vào cấp ba của con được bao nhiêu điểm không?”
Tiết Chiêm lắc đầu, tháo chiếc đồng hồ đang đeo xuống, uể oải xoay tròn giữa các ngón tay: “Quên rồi, thi cũng bình thường, có gì đáng nhớ đâu?”
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn lại Tần Uyển Nhược nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiết Chiêm linh cảm mẹ sắp hỏi cậu, nhưng bà không hỏi, một lúc lâu sau mới đột nhiên cảm thán: “Một đứa trẻ vừa học giỏi lại hiểu chuyện, thật chẳng cần bố mẹ phải bận lòng, tự nó sẽ biết giai đoạn này việc học quan trọng đến nhường nào. ”
“Thưa bà, thiếu gia nhà chúng ta cũng rất hiểu chuyện ạ. ” Vệ sĩ quay đầu lại, nói tốt cho Tiết Chiêm.
“Mẹ. ” Tiết Chiêm cũng tiếp lời, nửa đùa nửa thật, “Ý mẹ là đang nói kháy con đấy à? Chê con không đủ chăm chỉ?”
“Mẹ nói kháy con cái gì, trong lòng con tự biết. ” Đầu ngón tay Tần Uyển Nhược cuối cùng cũng điểm lên trán Tiết Chiêm.
Tiết Chiêm im bặt, Tần Uyển Nhược cũng không mở miệng nữa.
Về đến nhà, Tiết Chiêm thấy phòng khách tầng một trống không, người ba luôn thích ngồi ở đây trước bữa tối hôm nay lại không có nhà, bèn hỏi mẹ.
“Còn có thể vì cái gì nữa, đang họp ở tập đoàn chứ sao. ” Tần Uyển Nhược bất đắc dĩ.
“Ba con không mệt sao?” Tiết Chiêm kinh ngạc, “Hôm qua không phải cũng ngủ rất muộn sao?”
Tần Uyển Nhược hừ một tiếng: “Ông ấy làm sao mà mệt được? Ba con tinh thần còn tốt chán, lại còn một lúc làm hai việc, bên này họp hành, trong lúc họp vẫn còn gọi điện cho thư ký, canh giờ để đấu giá cho bằng được bức tranh sơn thủy của Đổng Kỳ Xương ấy chứ. ”
Tiết Chiêm không nhịn được mà bật cười.
Cậu sắp quên mất, ba mẹ cậu đang chiến tranh lạnh từ hôm qua.
Hay nói một cách nghiêm khắc hơn, là mẹ cậu đang đơn phương giận dỗi ba cậu.
Nguyên nhân chẳng có gì khác, chỉ là chút chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.
Bữa tối hôm qua, vốn dĩ đã hẹn cả nhà cùng ăn. Tần Uyển Nhược ở nhà đợi rất lâu cũng không thấy Tiết Lãng Phong về.
Sau đó có người từ tập đoàn báo lại, nói là có cuộc họp khẩn.
Đến nửa đêm, Tiết Lãng Phong mới về nhà, lại vì quá mệt, đặt lưng xuống là ngủ luôn, không giải thích gì với Tần Uyển Nhược.
Nếu sự việc chỉ đến đó, Tần Uyển Nhược cũng không đến mức tức giận.
Nhưng hôm nay tình huống tương tự lại xảy ra một lần nữa, oái oăm thay Tiết Lãng Phong lại còn có hứng thú quan tâm đến chuyện đấu giá…
Tiết Chiêm nghe xong, cũng thấy hơi đau đầu.
Ba cậu bình sinh không có sở thích gì nhiều, kinh doanh bận rộn, chỉ thích sưu tầm chút đồ cổ thư họa, mỹ danh là: Nhìn trúng giá trị thương mại to lớn tiềm ẩn trong đó.
Việc ủy thác thư ký làm đại diện, thông qua điện thoại tại hiện trường đấu giá, cuối cùng bỏ ra số tiền lớn mua thư họa đã không chỉ xảy ra một lần.
“Đúng rồi, dì Triệu, bữa tối dọn bớt bộ bát đũa thừa đi, kẻo lãng phí. ” Tần Uyển Nhược lại ra lệnh.
“Mẹ, mẹ vẫn còn giận ba à?” Tiết Chiêm không lựa lời, “Hai người có tuổi cả rồi, sao còn…”
“Con định đứng về phía Tiết Lãng Phong hả?” Tần Uyển Nhược lạnh lùng nhìn cậu.
Tiết Chiêm vội vàng xua tay: “Không, mẹ, con trung lập. ”
Bữa tối chỉ ăn qua loa một chút, rồi vội vàng lên lầu, Tiết Chiêm nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiết Lãng Phong: Ba, ba tự cầu phúc cho mình đi.
Chuyện tình cảm của người lớn xem ra thật phức tạp.
Giữa hai người, tâm tư luôn khó nắm bắt như vậy, suy nghĩ của mỗi người cũng khác nhau một trời một vực.
Nghĩ cũng phải, một người và một người khác, có bộ não khác nhau, hai lối tư duy riêng biệt.
Có lẽ có thể hợp ý nhau, nhưng muốn mãi mãi tâm đầu ý hợp, chẳng phải đó là một lý tưởng xa vời, không thể nào với tới sao?
Nhưng rõ ràng biết vậy, tại sao mọi người vẫn cứ khát khao tìm kiếm, thấu hiểu lẫn nhau?
Cậu bất giác nghĩ đến Hứa Giai Ninh.
Mà cậu không đoán được, khi cậu cầm điện thoại lên, lặng lẽ nhìn vào mục danh bạ người kia, Hứa Giai Ninh cũng đang nhìn cậu.
Ban đầu chẳng qua chỉ là dạo quanh group lớp.
Tài khoản Q. Q hồi cấp hai của Hứa Giai Ninh bị hack, hè vừa rồi mới tạo tài khoản mới, cấp độ rất thấp, trông như nick ảo, dù là status hay chữ ký, tất cả đều trống không.
Ngay cả ảnh đại diện của cô, cũng chỉ là một tấm ảnh anime tạm thời cắt vội.
Lướt xem xong tin nhắn cô chủ nhiệm gửi trong group, Hứa Giai Ninh thoát ra.
Bên dưới là một danh sách nhỏ, là những người bạn mới vừa thêm hôm nay.
Người bạn mới thêm gần nhất nằm nổi bật ở đó, khiến cô liếc mắt một cái là thấy ngay, chính là Tiết Chiêm.
Nickname của cậu vẫn là một từ tiếng Pháp, Hứa Giai Ninh lướt qua mấy lần cũng không nhớ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đúng là nên sửa lại ghi chú cho tên này.
Ban đầu cô lưu là “Tiết Chiêm lớp 10A1”, sau đó xóa “lớp 10A1” đi, chỉ để lại “Tiết Chiêm”.
Chẳng cần lớp nào cả, chỉ đơn thuần nhìn tên cậu ấy thôi, cũng đủ rồi.
Cô tinh tế ngắm nghía, ảnh đại diện của Tiết Chiêm trông như Haku trong bộ phim cô rất thích, Vùng Đất 👢𝐢.𝐧.h Ⓗ.ồ.ⓝ.
Nhấp vào xem, không gian Q. Q của cậu sáng sủa, ngắn gọn, chỉ có vài dòng trạng thái bằng chữ, nhưng bên dưới lại có rất nhiều lượt thích và bình luận, khiến Hứa Giai Ninh phải kéo xuống không ngừng.
“Đúng là nổi tiếng thật. ” Hứa Giai Ninh khẽ lẩm bẩm.
Mọi thứ ở Ninh Viễn chỉ vừa mới bắt đầu, thuộc tính “được nhiều người yêu mến” của Tiết Chiêm dường như vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ.
Nhưng hồi cấp hai lại khác.
Trong mắt những bạn học cùng lớp, cùng trường với cậu khi đó, Tiết Chiêm nổi bật như vậy, là một vì sao sáng của trường Trung học số 2 Nam Thành, thu hút họ ngay cả sau khi tốt nghiệp vẫn vào trang cá nhân của cậu để lại lời nhắn, dù Tiết Chiêm rất ít khi trả lời họ.
“Anh Chiêm tốt nghiệp vui vẻ, mọi sự thuận lợi nhé. ”
“Không học cùng trường nữa, nhưng có rảnh nhất định phải tìm tớ chơi bóng rổ cùng, được không?”
“Chúc mọi điều tốt đẹp, thuận buồm xuôi gió. ”
“Cậu giỏi thật đấy, vào được Ninh Viễn, sau này tiền đồ vô lượng!”
…
“Giai đoạn bất lực nhất đó qua rồi, cảm ơn cậu đã giúp tớ. ”
Lời nhắn cuối cùng đó Hứa Giai Ninh mơ hồ nhận ra, cô gái đó có lẽ chính là người Tiết Chiêm từng giúp đỡ.
Lời lẽ mập mờ, nhưng sự cảm kích lại rất rõ ràng.
Lòng hiếu kỳ của Hứa Giai Ninh dường như không ngừng nảy sinh sau khi kết bạn Q. Q với Tiết Chiêm. Tò mò về Tiết Chiêm, rồi lại tò mò về tất cả mọi thứ liên quan đến cậu.
Đúng lúc này, Q. Q hiện lên một thông báo.
“Tiết Chiêm đã thích bạn. ”
← Ch. 14 | Ch. 16 → |