Âm U
← Ch.093 | Ch.095 → |
Mi mắt rất nặng, thái dương thỉnh thoảng đau nhói từng đợt.
Dịch Yên từ từ mở mắt, mí mắt như đè ngàn cân.
Ký ức cuối cùng dừng lại ở cơn đau nhói truyền đến từ mu bàn chân.
Rồi là hiện tại.
Trước mắt một mảnh tối đen, đưa tay ra không thấy năm ngón, bên dưới là mặt đất cứng.
Ngẩn người vài giây, thần trí dần trở lại, Dịch Yên lập tức bật dậy.
Cô nhanh chóng nhìn quanh, không phân biệt được đây là đâu.
Tay chạm vào rơm rạ bên cạnh, lúc này cô mới biết ban nãy mình nằm ngủ trên một lớp rơm.
Cô chợt nhớ lại quần áo bẩn thỉu do lăn lộn trên đất khi đánh nhau trong con hẻm, khẽ nhíu mày định cởi áo khoác ngoài ra.
Đưa tay ra thì khựng lại, quần áo trên người hiện giờ rõ ràng không phải của cô.
Ai thay đồ cho cô, Dịch Yên rất rõ ràng.
Đầu vẫn còn nặng, tay chân cũng như rã rời vì trận đánh trước đó, Dịch Yên tựa lưng vào tường.
Giờ chắc là ban đêm, mà cô thì bị tập kích vào buổi sáng.
Lúc sáng, sau khi đá văng ống tiêm khỏi tay gã đàn ông kia, cô không ngờ hắn còn giữ lại một ống nữa, nên sau đó hoàn toàn không cảnh giác, mới để người ta thừa cơ ra tay.
Dịch Yên khẽ lắc chân trái.
Chân bị thương mà không được nghỉ ngơi, vết thương chẳng những không đỡ mà còn đau hơn.
Cô cau mày, khẽ “chậc” một tiếng.
Nhưng cô hoàn toàn không có chút lo sợ hay hoảng hốt nào với tình cảnh hiện tại.
Cô rất rõ ràng rằng thứ mà gã đàn ông kia tiêm cho mình không phải là m a túy. Nếu Ánh Sa muốn ép cô nghiện, thì sẽ không dùng trong một bài kiểm tra đơn giản như vậy.
Chắc là một loại thuốc có nồng độ cao, nên bây giờ Dịch Yên mới có di chứng đau đầu như vậy.
Bên ngoài không có nhiều âm thanh. So với lúc vừa tỉnh dậy trong bóng tối, giờ đây đã có chút ánh sáng le lói.
Trời đang hửng sáng.
Giờ gần cuối xuân, mặt trời mọc ngày càng sớm.
Chờ đến khi ánh sáng lộ rõ hơn, lúc này Dịch Yên mới nhìn rõ quần áo mình đang mặc.
Ống tay rộng, vải thô, trên nền vải còn thêu hoa văn tỉ mỉ tông trầm.
Ánh mắt Dịch Yên lạnh đi. Cô không xa lạ gì với loại trang phục này, chính xác hơn là quen thuộc từ nhỏ.
Đây là trang phục của bộ tộc mà Dịch Yên từng sống lúc còn nhỏ, hiện giờ người dưới trướng Ánh Sa vẫn mặc loại này.
Dịch Yên rất muốn cởi bộ đồ này ra.
Nhưng bộ quần áo dơ bẩn cô mặc trước đó đã bị thay đi, không rõ bị vứt đâu, muốn thay lại cũng không có cách nào.
Cô dứt khoát không nghĩ đến nữa, tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, đến khi Dịch Yên mở mắt lần nữa, trời đã sáng rõ. Bên ngoài vang lên vài tiếng chim hót lẻ loi, truyền vào từ ô cửa, chắc sau lưng là một khu rừng.
Tỉnh táo hơn nhiều so với lúc rạng sáng, giờ cô mới có tinh thần suy nghĩ.
Ánh Sa cho người bắt cô, còn thay quần áo cho cô, Dịch Yên không rõ mục đích của cô ta.
Nhưng cô không còn sợ hãi như xưa nữa.
Bây giờ bên cạnh cô không có ai cả, không có Dịch Mông, không có người nào quan trọng với cô. Ánh Sa có làm gì cô, cô đều không quan tâm.
Miễn là đừng động vào người cô quan tâm.
Mà thứ Ánh Sa giỏi nhất, chính là nắm lấy điểm yếu đó, rồi 𝐭*ⓡ*🔼 ✝️*ấ*ռ và giày vò.
Dịch Yên không phải người đa tình mềm yếu, người cô xem trọng chỉ có vài người hiếm hoi. Nhưng Ánh Sa lại say mê nhất việc tổn thương đúng những người ấy của cô.
Nhưng giờ đây không còn điều gì khiến cô phải lo lắng nữa, chỉ còn lại chính bản thân mình. Dù sao thì Tô Ngạn cũng không có mặt ở đây, nên nỗi sợ đối với Ánh Sa trong lòng Dịch Yên đã tan biến hoàn toàn.
Từ sáng hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì, có chút đói bụng.
Cô chống tay vào tường, nhảy lò cò bằng chân trái đứng dậy, rồi tiến về phía cửa.
Căn phòng cũ kỹ, nhưng vẫn còn tạm sạch sẽ, bên trong trống trơn, duy chỉ có lớp rơm lót đất để ngủ.
Dựa tường để giữ thăng bằng, cô gõ cửa một cái.
Không ngờ lại có người đáp lại: “Chuyện gì?”
Dịch Yên hỏi người đàn ông ngoài cửa: “Các người có bao nhiêu người?”
Người kia trả lời lảng đi: “Có chuyện gì?”
Được rồi, vậy là không phải chỉ có một người canh chừng cô, nếu chỉ có một thì hắn đã không trả lời kiểu đó.
Cô lại hỏi: “Mấy người trông tôi cả đêm sao?”
“Phải. ”
“Vậy sao không phát ra tiếng?”
“…”
“Biết có người ở ngoài, tôi đã bảo lấy cơm sớm rồi, ” Dịch Yên nói, “Tôi đói, muốn ăn cơm. ”
Người ngoài không trả lời ngay, hình như đang thảo luận gì đó với người khác.
Dịch Yên lại gõ cửa bằng đốt ngón tay.
“Biết rồi, sẽ đưa vào ngay. ” Người kia đáp.
Nhưng vài phút sau, người đến lại không mang cơm, mà mở cửa bước vào.
Lúc này Dịch Yên đã quay về chỗ cũ, ngồi xuống đám rơm tựa sát tường.
Ngoài cửa bước vào hai người đàn ông mặc áo vải thô, tay ngắn, kiểu trang phục của dân trong bộ tộc.
“Ra ngoài. ” bọn họ nói.
Dịch Yên vẫn ngồi im trên đống rơm, không hề nhúc nhích, trực tiếp hỏi: “Cơm đâu?”
“Dẫn cô đi ăn. ”
Dịch Yên lười biếng dựa vào tường: “Chân tôi bị thương, không đi nổi. Không đi. Đem cơm vào đây. ”
Hai người đàn ông ngoài cửa liếc nhau, tên thấp hơn nói: “Không được. ”
Tên cao hơn thì có vẻ mất kiên nhẫn, gõ vào khung cửa, giọng khó chịu: “Muốn ăn thì ra đây. ”
Khuôn mặt hầm hầm này không hề khiến Dịch Yên dao động chút nào, cô khoanh tay lại, nhìn họ: “Không đi. ”
Tên đàn ông nóng nảy kia trừng mắt nhìn cô mấy giây, ánh mắt như muốn xé cô thành từng mảnh.
Người thấp nhận ra cảm xúc của hắn, liền đưa tay kéo nhẹ tay áo hắn xuống.
Không khí rơi vào bế tắc, thì bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau hai người đàn ông.
Giọng đàn ông có chút ngang tàng, xen lẫn sự trêu chọc: “Không đi được à? Vậy tôi cõng nhé?”
Dịch Yên ngẩn ra, ánh mắt vượt qua hai tên đó, nhìn ra ngoài cửa.
Hai tên đàn ông nhanh chóng lùi sang hai bên, Tiền Vũ bước vào từ ngoài.
Dáng vẻ vẫn giống như lần đầu gặp, ngũ quan góc cạnh, khí chất ngông nghênh.
Toàn thân mặc đồ đen, đứng trước cửa, khóe miệng hiện lên nụ cười hơi vô lại nhưng đầy q-⛎-ÿ-ế-n 𝐫-ũ: “Lâu rồi không gặp. ”
Dịch Yên ngồi trên đống rơm, không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ nhìn hắn ta.
Tiền Vũ tặc lưỡi, cười hống hách: “Dù gì cũng là bạn bè, thế mà lại không cho chút mặt mũi à?”
Dịch Yên đáp: “Ai nói với anh là bạn rồi?”
Tiền Vũ: “Vậy thì đúng là chẳng cho mặt mũi chút nào. ” Bỏ đi cái vỏ bọc giả tạo, khí chất của Tiền Vũ càng thêm bướng bỉnh ngang ngược.
Anh ta nói: “Đúng là do cô nói, còn nhớ tôi hỏi cô có coi tôi là bạn không, cô nói có. ”
Dịch Yên: “Ồ, thì coi như tôi vừa thả một cái rắm đi nhé. ”
Lúc đó, gọi bạn vì hai người nói chuyện hợp và Tiền Vũ vẫn là người bình thường, nhưng giờ không còn như vậy nữa.
Tiền Vũ cười nhạt: “Được, không phải thì không phải. ”
Anh ta nói tiếp: “Sao? Còn không đi ăn à?”
Dịch Yên: “Có nói rồi mà, tôi đi không nổi. ”
Tiền Vũ mỉm cười nửa miệng: “Thế tôi cõng cô đi. ”
Dịch Yên lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Cơm không thể không ăn, ” không hiểu sao câu nói bình thường ấy, miệng Tiền Vũ vẫn mang theo nụ cười, nhưng Dịch Yên nghe ra được sự không thiện chí trong đó, “Nên cô tự quyết định đi, hoặc là tự đi, hoặc là tôi cõng, chọn một trong hai. ”
Tiền Vũ không hề đùa, lời nói ra là hắn dám làm thật.
Hai người nhìn nhau trong vài giây, Tiền Vũ mở lời trước: “Chọn xong chưa?”
Dịch Yên liếc đi: “Cút ra ngoài. ”
Tiền Vũ biết ý cô, kiểu lười biếng thỏa hiệp gật đầu: “Được. ”
Nói xong quay người đi ra ngoài, ngang qua hai người đàn ông cao thấp trước cửa: “Đi. ”
Hai người đàn ông theo sau Tiền Vũ ra ngoài.
______
Dịch Yên nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, dù đã ra ngoài, cô vẫn không thể nhìn thấy ánh mặt trời vì bị bịt mắt bằng một dải vải đen.
Trên con đường đất, cát nhỏ lạo xạo dưới chân, tiếng phụ nữ thì thầm trò chuyện vang lên nhỏ nhẹ.
Trên đất đen màu mỡ, những cây thuốc phiện mọc thành từng bụi, thành từng cánh đồng.
Dịch Yên không cần nhìn cũng biết những người phụ nữ da ngăm đen, cười hở hàm răng trắng là đang làm gì.
Hầu hết họ không có học vấn, bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Dịch Yên chợt nghĩ ký ức mình có vẻ bị đứt đoạn, cô ở đây không chỉ một ngày mà là hai ngày.
Nơi mà Ánh Sa đóng quân chắc chắn không dễ tìm cũng không dễ đến, mất nguyên một ngày có thể vẫn chưa tới.
Họ đã tốn rất nhiều thời gian để đưa cô trở lại đây.
Cô bỗng lo lắng cho Tô Ngạn, anh sợ nhất là cô mất tích. Lần trước cô chỉ ra ngoài một lúc, lúc về tinh thần anh đã hoàn toàn khác.
Lần này cô thật sự biến mất, không biết Tô Ngạn giờ thế nào khi biết cô mất tích.
Đi tiếp khoảng mười mấy phút nữa, người ta đưa cô đến nơi.
Tiền Vũ đưa tay kéo dải vải đen trên mắt cô xuống: “Này, đến rồi. ”
Ánh sáng mặt trời chói khiến Dịch Yên nhắm mắt lại một chút.
Khi mở mắt ra, trước mặt là một căn nhà tre, Tiền Vũ đã bước vào bên trong.
Hắn ngồi xuống ghế, một chân đạp lên ghế, lấy trong đĩa sứ trên bàn một viên thuốc nhỏ rồi nhét vào miệng.
Dịch Yên đứng ngoài cửa, chăm chú nhìn vào bên trong.
Đối diện với cô, sau cái bàn, là một người phụ nữ có khuôn mặt giống hệt Dịch Yên, tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Ngón tay chống cằm gõ nhẹ đều đặn lên má.
Một người mỉm cười, một người căm ghét. Một người không có nốt ruồi dưới mắt, người kia thì có.
Một lúc lâu, Dịch Yên thấy Ánh Sa nở nụ cười mỉa mai với cô: “Em gái à. ”
Dịch Yên bỗng thấy gai ốc lạnh chạy dọc da đầu.
Mọi thứ liên quan đến Ánh Sa vừa tinh quái vừa âm u.
Ánh Sa như không nhận ra sự đáng sợ của mình, nói: “Có thích bộ đồ tao cho mày mặc không?”
Dịch Yên không đáp.
Ánh Sa cũng chẳng quan tâm: “Tao lấy từ tủ quần áo cũ của mày đấy. ”
“Người ở nơi nào thì phải mặc quần áo ở đấy. ”
Ánh Sa nói: “Xem tao đối xử với mày tốt cỡ nào chưa? Còn tự tay thay đồ cho mày nữa. ”
Dịch Yên vẫn im lặng.
“À, không nói gì à, ” Ánh Sa tiếp tục, “Chắc nghĩ tao không tiếp đón mày nhiệt tình lắm hả?”
Tiền Vũ cười khẩy: “Tiếp đón kiểu gì?”
Ánh Sa không nhìn hắn, tay vẫn chống cằm thờ ơ, huýt sáo: “Tiếp đón chị của các người đi. ”
“Chị của các người, ” Dịch Yên cũng là một phần trong “các người, ” là con rối, con thú cưng trong trò chơi của Ánh Sa.
Dịch Yên lập tức cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Sau lời nói của Ánh Sa, từ một góc nào đó bỗng có vài con vật trơn bóng chui ra.
Màu sắc tươi sáng khiến đồng tử Dịch Yên co lại.
Ánh Sa ngồi sau bàn, quan sát nét mặt cô, rõ ràng rất hài lòng.
Cô ta nghịch ngợm nói: “Này, chị của các người có vẻ rất thích các người đấy, đi đưa chị ấy vào đây đi. ”
Nói xong, trong miệng phát ra những âm thanh lạ không rõ.
Dịch Yên toàn thân cứng đờ, cô biết Ánh Sa đang ra lệnh cho các con rối của mình.
Bước chân cô không tự chủ mà lùi lại một bước.
Trong đầu hỗn loạn, đủ thứ âm thanh lộn xộn vang lên ầm ĩ.
Chúng đang bò dưới chân cô.
Loại sinh vật này từng chui vào cơ thể người cô quen biết, cắn xé không ngừng.
Dịch Yên không dám nhìn, cũng không dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt lại sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.
Khuôn mặt Ánh Sa dần trở nên mờ nhạt trước mắt cô.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |