Truyện:Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 084

Mãi Ở Trong Lòng Anh
Trọn bộ 126 chương
Chương 084
Phỏng Đoán
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Khi nghe tiếng gió ngừng, cây cối đứng yên, Dịch Yên cảnh giác nhìn về phía đó.

Không có một bóng người nào.

Một giây sau, cô vô thức quay đầu lại, tiếp tục cúi xuống gẩy than trong bếp nướng.

Các đồng nghiệp bên cạnh đều nhận ra khoảnh khắc ấy cô có chút khác thường.

Than trong bếp rất nhanh đã bén lửa, ánh đỏ lập lòe bên trên, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng “tách tách”.

Sau khi xử lý xong than, Dịch Yên phủi tay ngồi sang một bên.

Những người này hiếm khi tự tay làm đồ nướng, nên ai cũng hào hứng thử sức, cầm mấy xiên lên định đặt lên bếp.

Tiểu Thẩm nhắc nhở: “Quét chút dầu đã, không là lát nữa khét đấy. ”

“A, đúng rồi, quét dầu, dầu đâu?”

“Ở đây này, ở đây này. ”

Mọi người vừa phấn khích vừa hơi lúng túng.

Dịch Yên ngồi bên cạnh không nói gì, trong lòng cô rất chắc chắn trong rừng có người.

Nhưng cụ thể là ai thì cô không đoán ra được.

Dù người đó là ai đi nữa, với số lượng người đông thế này, lại có nhiều ánh mắt như vậy, thì người trong rừng chắc cũng không dám manh động.

Dù là nhằm vào ai.

Mãi đến khi đồng nghiệp nướng xong xiên đầu tiên, quả nhiên trong rừng cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Có thể vì lần đầu tự nướng đồ, nên lúc làm thật lại không dễ như tưởng tượng, cánh gà của đồng nghiệp bị cháy quá nửa, màu vàng óng ánh xen lẫn một bên đen sì.

“Cái này là nướng kiểu gì thế trời. ” Cả nhóm cùng bật cười vui vẻ.

Thực ra Dịch Yên không có hứng ăn đồ nướng, chỉ là lúc nãy đồng nghiệp nhiệt tình rủ rê quá, nên cô lười từ chối.

Mỗi người ngồi đều có lót một tờ báo cũ dưới mông, là báo lấy từ nhà của gia đình tối nay mời bọn họ ở lại ăn tối.

Dịch Yên chống tay ra sau trên tờ báo, cứ thế ngồi nhìn mọi người nướng đồ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía rừng cây bên cạnh.

Vào một lúc nào đó, Đinh Thuần Mộc, người đang ngồi cách Dịch Yên không xa, đưa qua một xiên sụn nướng: “Ăn không?”

Dịch Yên khẽ lắc đầu: “Cô ăn đi, tôi không ăn. ”

Bình thường, nếu là lúc trước thì Đinh Thuần Mộc đã nổi đóa lên rồi. Nhưng hôm nay thì không, cô ta chỉ thu tay về: “Ồ. ”

Than vẫn kêu tí tách, xung quanh không bật đèn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mỗi người, vừa nói chuyện vừa cười đùa.

Không khí khá náo nhiệt.

“À này, ” Đinh Thuần Mộc bất chợt mở miệng: “Chuyện trước đây bịa đặt cô với Chu Lẫm… tôi xin lỗi. ”

Nghe những lời này không giống phong cách của Đinh Thuần Mộc.

Dịch Yên quay đầu nhìn cô.

Nhưng Đinh Thuần Mộc lại không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn vào mấy xiên nướng đang bốc khói trên lò, không rõ là thật sự thấy áy náy hay vì lý do gì khác.

Dịch Yên vốn dĩ cũng chẳng để tâm chuyện cô ta bịa chuyện, vì ngay từ đầu cũng chẳng có mấy ai tin.

“Lời xin lỗi tôi nhận, ” cô nói, “Nhưng sau này bớt nói bậy đi. ”

Câu nói của Dịch Yên rất thẳng thắn, đặc biệt với kiểu người như Đinh Thuần Mộc, nghe xong chắc chắn sẽ thấy hơi khó chịu.

Nhưng cô ta chỉ lầm bầm một tiếng: “Biết rồi. ”

Bên cạnh có một đồng nghiệp vẫn đang để ý cuộc trò chuyện của họ, nghe đến đây thì nói với Dịch Yên: “Dịch Yên, cô cũng nhẹ nhàng một chút đi mà, Thuần Mộc tối nay thật lòng muốn làm hòa với cô đó. Sau khi mua đồ nướng xong chính là cô ấy bảo người đi gọi cô mà. ”

Dịch Yên vẫn giữ dáng vẻ thư thả, hơi ngửa người ra sau, nói: “Nói bậy là sự thật, tôi chỉ đang nói sự thật thôi, không phải là có thái độ gì cả. ”

Đồng nghiệp bị câu đó làm cho nghẹn họng, không biết đáp gì.

Ngược lại, Đinh Thuần Mộc thì không chấp nhặt nữa, nhưng vẫn bĩu môi: “Biết rồi biết rồi, sau này tôi giữ mồm giữ miệng. Biết là muốn làm hòa với cô thì thể nào cũng bị cô mắng cho một trận. Nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp, sau này vẫn là đồng nghiệp, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa. ”

Đinh Thuần Mộc đúng là từng có nhiều chỗ làm không đúng, trước kia thấy người khác tốt là khó chịu, cứ nhắc tới Dịch Yên là lại nói móc vài câu.

Cô ta thật sự là người có lỗi.

Những lời đồn đó vốn dĩ chẳng ảnh hưởng gì đến Dịch Yên, mà những gì cần nói thì cô cũng nói rồi: “Được. ”

Tiểu Thẩm vẫn đứng bên cạnh nghe, một lúc sau thì lại ghé sát Dịch Yên, nhỏ giọng nói: “Cô ấy chịu xin lỗi cô là hiếm lắm đấy. ”

Dịch Yên không nói gì, cô thật sự không hứng thú với chủ đề này.

Các mối 🍳*⛎🔼*n 𝐡*ệ xã hội vốn không phải điều cô bận tâm, tuy tính cách cô dễ hòa đồng, nhưng với những người cô không có hứng thú, thì cô cũng chẳng buồn thân thiết làm gì.

Các đồng nghiệp đã bắt đầu chuyển sang đề tài khác.

“À đúng rồi, Tiểu Thẩm, cậu biết không?” Có một đồng nghiệp kéo Tiểu Thẩm lại tám chuyện, “Hôm nay bọn tớ xuống thị trấn á, Thuần Mộc vào một cửa hàng quần áo địa phương, cậu biết cô ấy gặp phải chuyện gì không?”

Đinh Thuần Mộc ở bên cạnh chen vào: “Nói cái này làm gì?”

Tuy nói thế, nhưng khóe môi cô lại lộ ra ý cười.

Tiểu Thẩm đang cầm một xiên đậu phụ nướng, vừa cắn một miếng, không để ý đến vẻ thẹn thùng của Đinh Thuần Mộc, liền nói: “Gặp đồ giảm giá à?”

“Giảm giá gì mà giảm giá, ” đồng nghiệp cười, “Cô ấy ấy à, gặp một anh đẹp trai đấy. ”

Bình thường mối 🍳υ_@_𝖓 ♓_ệ giữa mấy người này vẫn như vậy, có gì nói nấy, chẳng ngại ngùng gì.

Đinh Thuần Mộc cũng không có ý định ngăn họ tiếp tục kể.

Tiểu Thẩm hỏi: “Đẹp trai? Mọi người đều thấy à?”

“Không, ” đồng nghiệp nói, “Tụi này tách nhau ra đi dạo, cô ấy tự vào cửa hàng đó một mình, lúc đi ra ——”

Nói đến đây, những người còn lại đã bắt đầu cười cười đầy ẩn ý.

Đồng nghiệp liếc nhìn Đinh Thuần Mộc một cái, khẽ ho một tiếng, rồi chỉ vào cổ mình: “Chỗ này xuất hiện mấy dấu dâu tây nha~”

Tiểu Thẩm kinh ngạc: “Cái gì cơ?”

Đinh Thuần Mộc: “Các cô sao vậy, tám chuyện ghê thật đó. ”

Đồng nghiệp: “Cô còn dám nói tụi này à?”

Chuyện như vậy cũng bình thường thôi, ra ngoài gặp nhau rồi quất một phát, nếu là hai bên đều tự nguyện thì chẳng có gì đáng nói.

Dịch Yên cũng không cảm thấy bất ngờ.

Tiểu Thẩm vẫn tiếp tục hỏi: “Đẹp trai thiệt không?”

“Còn phải hỏi sao, cô ấy đúng chuẩn mê trai đẹp mà. ”

Nếu là bình thường thì có lẽ họ sẽ còn nói chuyện một hồi lâu nữa, nhưng hôm nay Đinh Thuần Mộc ngắt lời: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà. ”

Dân làng ở thôn A Trà đều nghỉ ngơi khá sớm, nhóm người bọn họ ngồi đến hơn mười giờ đã có cảm giác như nửa đêm.

Đồ nướng mua quá nhiều, trừ Dịch Yên không ăn, những người còn lại ai cũng ăn đến no căng.

Nhưng dù không ăn, khi về phòng Dịch Yên vẫn bị ám mùi nướng đầy người, coi như tắm buổi chiều uổng công. Cô lại phải đi tắm lần nữa.

_______

Tiếp tục ở lại thôn A Trà thì cũng chẳng có việc gì làm.

Nhưng vì cấp trên chưa có phê chuẩn gì, mấy bác sĩ đến khám bệnh từ thiện cũng không thể tự ý quyết định chuyện gì.

Tối qua sau khi ăn đồ nướng xong, đoán là mấy người kia về phòng còn thức trắng đêm.

Sáng sớm khi Dịch Yên đến nơi tổ chức khám bệnh, chỉ có Tiểu Thẩm có mặt.

Lúc Dịch Yên đến gần, cô ấy vẫn còn đang ngồi sau bàn ngáp: “Cô đến rồi à?”

Dịch Yên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiểu Ⓣ_hẩ_𝐦 🅓_υỗi người một cái: “Hôm qua xuống thị trấn, bọn họ còn mua rượu nữa, về xong là kéo nhau qua ký túc xá của Thuần Mộc uống hết cả đêm. ”

“À đúng rồi, cô ăn sáng chưa?” Tiểu Thẩm hỏi.

“Chưa, ” Dịch Yên đáp, “Không thấy thèm ăn. ”

Thật sự quá nhàm chán, chỗ đất trống này lại hầu như không có sóng điện thoại, chơi điện thoại cũng không xong. Hai người đành buôn chuyện vu vơ cho qua thời gian.

Buổi khám bệnh sáng nay thậm chí còn vắng vẻ hơn cả mọi khi, không có một ai đến.

Gần đến trưa thì có bốn người đi qua con đường bên kia.

Dịch Yên còn chưa nhìn rõ là ai thì đã cảm giác Tiểu Thẩm bên cạnh cơ thể như khẽ căng cứng lại.

Biểu hiện khi sợ hãi.

Dịch Yên liếc nhìn Tiểu Thẩm, rồi nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Vừa nhìn sang, cô liền chạm phải ánh mắt của Tô Ngạn.

Tô Ngạn và Chu Lẫm, phía sau còn có hai người nữa, nhìn quần áo chắc là người trong thôn A Trà.

Ngay giây tiếp theo, Tô Ngạn và Dịch Yên đều tự nhiên dời mắt đi chỗ khác.

Giờ thấy Tô Ngạn, Dịch Yên lập tức nhớ đến chuyện hôm qua mình đã bôi hai vệt bùn lên mặt anh.

Tuy vậy, cô hoàn toàn không lo là Tô Ngạn chưa rửa mặt.

Với tính cách tỉ mỉ đến mức đó của Tô Ngạn, cô hoàn toàn không cần phải bận tâm.

Bên cạnh Tiểu Thẩm vẫn đang trong trạng thái căng thẳng, Dịch Yên cảm nhận được rõ ràng.

Cô cũng đại khái đoán được lý do, Tiểu Thẩm vốn có thiện cảm với Chu Lẫm, nhưng hôm qua lại nghe Sa Sa nói rằng Chu Lẫm từng ɢ●ⓘ●ế●✝️ người.

Nghe thấy người mình quan tâm từng 🌀*❗*ế*т người, sao có thể không có chút xao động nào? Huống chi lại là người mà Tiểu Thẩm có tình cảm.

Bây giờ đã gần trưa, Chu Lẫm bình thường cũng sẽ qua đây dẫn họ đi ăn cơm ở nhà một hộ dân trong làng.

Lần này vừa vặn đi ngang qua chỗ này, Chu Lẫm không biết đã nói gì với Tô Ngạn.

Khoảnh khắc đó, Dịch Yên cảm nhận rất rõ khí chất xuất chúng của Tô Ngạn, từ góc độ của cô nhìn qua, Chu Lẫm giống như một cấp dưới đang nói chuyện với anh vậy.

Khí thế của Tô Ngạn thật sự quá mạnh…

Nhưng thực tế chứng minh Chu Lẫm có lẽ chỉ nói với Tô Ngạn rằng đến giờ dẫn bọn họ đi ăn, vì sau khi Tô Ngạn gật đầu, mấy người họ cùng nhau đi qua.

Chu Lẫm vẫn ít nói như mọi khi: “Có thể đi ăn rồi. ”

Dịch Yên không nhìn Tô Ngạn, chỉ gật đầu.

Vài người đàn ông đi trước, cô và Tiểu Thẩm đi sau.

Dịch Yên vừa đi vừa nhìn bóng lưng của Tô Ngạn, cảm thấy niềm vui nho nhỏ giờ đến quá dễ dàng, Tô Ngạn chắc sẽ ăn trưa cùng cô.

Tại ngôi làng A Trà kỳ lạ nhưng lại yên bình này.

Tới nhà nông dân nấu cơm hôm nay, Đinh Thuần Mộc và mấy người khác đã ở đó.

Nữ chủ nhà không trò chuyện với bọn họ, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh lột bắp, nếu nghe được chuyện gì thú vị sẽ khẽ mím môi cười.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc Chu Lẫm dẫn người bước vào sân, Dịch Yên rõ ràng nhận ra sự thay đổi biểu cảm của nữ chủ nhà.

Nét cười trên mặt lập tức biến mất, sau đó nhanh chóng rời khỏi chiếc ghế nhỏ.

Dịch Yên còn chưa kịp hiểu vì sao thì mấy đồng nghiệp nữ gọi cô và Tiểu Thẩm: “Tới rồi hả. ”

Cô rời mắt, nhìn thấy Tô Ngạn và Chu Lẫm đứng ở góc sân.

Dịch Yên đương nhiên chỉ có thể đi theo Tiểu Thẩm đến chỗ Đinh Thuần Mộc.

Chỉ khoảng mười mấy giây sau, Dịch Yên thấy nữ chủ nhà từ trong nhà bê ra một cái bàn khác đặt ngoài sân.

Dịch Yên nhíu mày, mấy ngày trước cô chưa từng để ý tới thái độ của dân làng với Chu Lẫm, lúc trước gặp người ngất xỉu hay người chạy xe ba bánh đến đón bọn họ giữa đường cũng không thấy điều gì lạ.

Nhưng vừa nghĩ vậy thì từ trong nhà bước ra lại đúng là người đàn ông hôm đó bị ngất trong rừng phía sau.

Anh ta vừa thấy người liền chạy tới: “Tới rồi hả? Mau ngồi mau ngồi. ”

Tuy trên mặt người đàn ông nở nụ cười, nhưng Dịch Yên nhạy cảm nhận ra một tia sợ hãi.

Anh ta đang sợ Chu Lẫm?

Nhưng hôm đó lúc ngất xỉu đâu có biểu hiện gì như thế, chẳng lẽ sau khi tỉnh lại thái độ đó chỉ là giả vờ?

Vì có mặt Dịch Yên, người đàn ông rất cẩn trọng.

Giây tiếp theo, dường như anh ta chú ý đến mấy bác sĩ khám bệnh, lập tức im lặng.

Dịch Yên không biểu hiện gì rõ ràng, nhưng trong thời gian ngắn đã để ý thấy nhiều chi tiết. Cô bước tới hỏi nữ chủ nhà: “Nhà vệ sinh ở đâu ạ?”

“Trong nhà. ” Bà chỉ vào trong.

Dịch Yên gật đầu cảm ơn rồi đi vào.

Từ việc ban đầu dần buông lỏng cảnh giác với Chu Lẫm đến giờ lại bắt đầu thận trọng.

Dịch Yên vẫn chưa chắc chắn Chu Lẫm có liên quan đến Ánh Sa hay anh ta có phải là tên buôn m a túy tên Lạc không, nhưng bỏ qua hai khả năng đó, giờ cô lại có một suy đoán khác chẳng liên quan đến hai điều trên.

Cô vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại trong túi ra mở khóa.

Dịch Yên nhắn một tin cho Tô Ngạn, sợ anh chưa tắt tiếng chuông, nếu tin nhắn đến thì điện thoại reo lên sẽ khiến dân làng sinh nghi, họ rất cảnh giác.

Sau khi nhắn xong, cô đi ra ngoài.

Tiểu Thẩm và mấy người khác đã ngồi xuống bàn, có vẻ chủ nhà không biết Chu Lẫm còn dẫn theo người, nên chỉ nấu phần cơm của bọn họ, bây giờ đang bận rộn trong bếp.

Không rõ Tô Ngạn và những người kia đã đi đâu.

Đang ăn, điện thoại trong túi Dịch Yên rung lên.

Cô lấy ra nhìn một cái.

Mười mấy phút trước cô đã nhắn cho Tô Ngạn suy đoán của mình.

[Người mà Chu Lẫm 𝐠1ế*𝖙 có thể là dân làng A Trà. ]

Và câu trả lời của Tô Ngạn chỉ vỏn vẹn một chữ:

[Đúng. ]

Chương (1-126)