Vay nóng Tima

Truyện:Con Gái Của Đại Tá - Chương 08

Con Gái Của Đại Tá
Trọn bộ 68 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-68)

Siêu sale Shopee


Hai mẹ con Trần Mai sau khi đi một chuyến Bắc Kinh, trở về rất náo nhiệt, người trong thôn hiếu kỳ, nên đi lại xung quanh nhà họ Trần.

Trần Đức Cương ôm cháu gái, nhìn phải nhìn trái, thấy đứa nhỏ không có gì không ổn mới cười nói: "Bé ngoan, làm ông ngoại nhớ muốn chết."

Hướng Vi nhe ra cái miệng nhỏ nhắn, y y nha nha, chào hỏi ông ngoại cô.

Trần Đức Cương vui sướng vô cùng, hướng vợ mình khoe khoang đứa nhỏ đã hôn ông, ở một bên Chu Hữu Thục nhìn hai ông cháu có chút dở khóc dở cười.

Ngày qua ngày, Hướng Vi đã được hơn bảy tháng tuổi. Bởi vì bị mọc răng, cả ngày cô đều chảy nước miếng, nên Trần Mai dùng máy khâu may cho Vi Vi một chiếc khăn mang theo bên mình. Rốt cục thì Hướng Vi cũng có thể ăn cơm, mỗi ngày ông ngoại đều nấu cháo thật nhừ cho cô ăn, bên trong có khi là thịt vụn, có khi là rau nhừ.

Đã vào tháng mười hai, tết mồng tám tháng mười hai vừa qua, công việc của các thôn dân cũng bắt đầu lu bù lên, này thì quét dọn bên trong bên ngoài nhà, rồi thì đặt mua đồ tết, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, trước đó vài ngày Trần Mai nhận được tin của chồng, anh nói chậm nhất là ngày hai mươi tám tết sẽ có mặt ở nhà. Tính toán thấy cũng không còn mấy ngày nữa, cả ngày Trần Mai đều cười híp mắt, ngay cả đồng nghiệp nhìn vào đều nói mấy ngày nay nhìn cô trông rất đẹp.

Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, gia đình Trần Đức Cương vẫn như cũ sinh hoạt bình thường như mọi ngày, sau khi cả gia đình ăn cơm xong, hai vợ chồng Trần Đức Cương ngồi chơi đùa với em bé, để Hướng Vi tựa vào vách tường, rồi họ từ từ buông tay, "Wow. Đừng cử động nha, cẩn thận kẻo ngã."

Lưng Hướng Vi tựa vào vách tường, nhìn ông bà ngoại mình buông tay ra, để tay cách chỗ cô không xa, nhưng đưa tay ra lại là với không tới, Hướng Vi trừng mắt nhìn, ông ngoại này, đừng nghĩ là đã hơn năm mươi tuổi, thật ra rất giống con nít, cả ngày đều trêu chọc cô.

Hướng Vi không có cách nào, nên giống như ngày thường, vẫy vẫy tay nhỏ bé, trong miệng y y nha nha, muốn nắm tới tay bọn họ, lần này lá gan Hướng Vi cũng to hơn, mặc dù đứng lâu đau chân, nhưng cô muốn bước một chân đi về phía trước, chỉ là xương vẫn còn mềm, nên lập tức cô bị té nằm trên mặt đất, đầu đụng vào nền đất, còn phát ra một tiếng bịch

Hai vợ chồng Trần Đức Cương bị dọa sợ, ôm đứa bé, thấy đứa nhỏ chỉ lấy tay vuốt trán mình, không òa khóc, Trần Đức Cương cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ dỗ, ở một bên Chu Hữu Thục trách chồng mình rất không cẩn thận.

Trần Trường Chinh vừa bước vào cửa, thấy cha mẹ già đang dỗ một em bé, mẹ đang bưng cháo đút cho nó, hai người cũng không chú ý đến một người lớn như anh đã xuất hiện trong nhà, Trần Trường Chinh để túi hành lý xuống, "Cha, mẹ con đã trở về........"

Chu Hữu Thục lập tức ngẩng đầu lên, thấy con trai của bà đã trở về, liền để cháo của đứa nhỏ cho chồng mình cầm, đi lên phía trước, nhìn một lượt con trai, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, con ở bên ngoài mấy năm, dầm mưa dãi nắng, cũng đen, cũng gầy." Đôi mắt Chu Hữu Thục ửng hồng, cái thằng con này rốt cục cũng về nhà.

"Mẹ, không phải con đã về nhà rồi sao, mẹ đừng khóc mà, là con bất hiếu, đi mấy năm, cũng không trở về nhà báo hiếu với cha mẹ, đúng rồi, mẹ tới đây, con có mang con dâu về cho mẹ. Tiểu Tiếu, đây chính là mẹ anh, đây là cha anh."

Lúc này Chu Hữu Thục mới thấy đứng bên cạnh con trai mình còn có một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, nếu nói Chu Hữu Thục có điều gì không an lòng nhất thì đó chính là hôn sự của cậu con trai, hiện tại nhìn thấy cô gái thanh tú này, trong lòng bà rất hài lòng.

"Bác trai, bác gái khỏe........." Tô Đình có chút ngượng ngùng, lần này Trường Chinh nói muốn dẫn cô về nhà ra mắt, căn bản cô còn hơi do dự, suy nghĩ mấy ngày mới dám đồng ý, dọc theo đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khi nhìn thấy cha mẹ bạn trai thì nên nói những gì, gặp mấy chị gái thì nên nói cái gì, chỉ là vào lúc gặp mặt nhau thật sự, cổ cô giống như là bị người ta bóp, cô thật sự không biết nói gì, trong lòng Tô Đình lo âu, chỉ sợ hai người lớn lưu lại ấn tượng xấu với mình.

Trần Đức Cương ôm đứa bé, nhìn bọn họ, "Mọi người vào nhà trước đi, con trai trở về bà còn khóc cái gì." Trần Đức Cương ôm đứa bé dẫn đầu đi vào nhà.

Trần Trường Chinh nhìn Tô Đình nháy mắt mấy cái, ý bảo cô không cần phải lo lắng.

Hướng Vi ở trong ngực ông ngoại, nhìn chú út chưa gặp mặt của mình, dáng dấp cũng cao to cường tráng, tuy là hơi đen, nhưng cũng là mắt to mày rậm, không biết bà ngoại mình nhìn chỗ nào nói chú út gầy.

Hướng Vi lại chuyển tầm mắt tới trên người bạn gái của chú út, da bạn gái của chú út rất trắng, con mắt to, giờ phút này đang khẩn trưởng đứng ở bên cạnh chú út, ánh mắt cầu cứu thỉnh thoảng nhìn về chú út. Trong lòng Hướng Vi buồn cười, ông ngoại mình cũng thật là, tất cả mọi người vào nhà, một câu ông cũng không nói, mắt cũng không chớp, thật là, làm cho bạn gái chú út hoảng sợ cũng rất cứng nhắc. Hướng Vi nắm tay ông ngoại, trong miệng y y nha nha, nói gì đó.

Trần Trương Chinh biết ba mình khẳng định rất tức giận, ban đầu anh chỉ để lại có tờ giấy, lấy trong nhà hơn một trăm đồng liền len lén đi, mấy năm qua ở bên ngoài xông xáo, cũng không dám về nhà, mỗi năm vào ngày tết chỉ viết có mấy bức thư về cho gia đình, năm ngoái anh gặp Tô Đình, hai người trở thành người yêu, anh ở bên ngoài phiêu bạc mấy năm, đã sớm chán, năm nay dẫn Tô Đình về nhà, hi vọng cha mẹ có thể vì con dâu tương lai mà xử phạt mình nhẹ một chút.

"Cha, đây là con của chị gái sao?" Trần Trường Chinh thấy ba mình đối với đứa nhỏ kia rất tốt, hỏi.

Trần Đức Cương vừa thấy con trai lên tiếng, vốn là muốn quát lớn nó mấy câu, nhưng suy nghĩ lại thấy con trai về nhà là tốt rồi, chuyện kia cũng đã qua nhiều năm như vậy, thôi cho qua luôn, hiện tại con trai về nhà, còn tức giận làm gì nữa, hơn nữa bạn gái của nó cũng đã vào nhà, như thế nào ông cũng phải nể tình nó.

Trần Đức Cương ôm thật chặt đứa nhỏ, "Đây là con của chị ba, tên là Hướng Vi."

"A, con của chị ba và anh rể tại sao lại nhỏ như vậy, con còn tưởng ít nhất cũng phải năm, sáu tuổi rồi chứ." Trần Trường Chinh vò đầu khổ não nói, lần này trở về, anh không nghĩ trong nhà có em bé, cho nên khi đi mua quần áo cho cháu gái, anh không có mua quần áo của con nít.

Trần Đức Cương thở dài, "Đứa bé này là con nuôi của anh chị con, vợ chồng tụi nó không có sinh con. Chỉ là, cả nhà chúng ta đều rất thích đứa nhỏ này, trước đó mấy ngày chị ba con còn mang theo đứa nhỏ đi một chuyến đến quân đội của anh rể con. Hiện tại ba đích thân nói với con, đề phòng con nghe bên ngoài nói lung tung. Con cũng là chú của nó, tuy đứa bé được nhặt nuôi, nhưng cũng như con ruột, về sau con không được phân biệt đối xử đối với mấy đứa cháu ngoại."

Những năm qua Trần Trường Chinh xông xáo bên ngoài, đã sớm chững chạc, sẽ biết phân biệt rõ đúng sai, thấy ba mình đã nói rõ như thế, Trần Trường Chinh vội vàng đảm bảo nói: "Ba yên tâm đi, việc này con rất rõ ràng."

Chu Hữu Thục sợ cô gái trẻ cảm thấy cô đơn, nên cùng cô nói chuyện phiếm, sắp đến giờ phải nấu ăn, Chu Hữu Thục muốn đi nấu ăn, Tô Đình cũng đứng dậy muốn đi theo, Chu Hữu Thục lập tức ngăn cản, người ta là từ Quảng Tây xa xôi lặn lội đến đây, Chu Hữu Thục cũng không phải là hạng người thích gây khó dễ, cái gì mà con dâu phải phục vụ mẹ chồng chu đáo kỹ lưỡng, cho tới bây giờ Chu Hữu Thục chưa hề có tư tưởng đó.

Trần Trường Chinh cười nói: "Đình Đình, mẹ bảo em ngồi thì em cứ ngồi, đúng lúc anh và ba muốn cùng nhau đánh một ván, em tới trông em bé đi."

Tô Đình ôm đứa nhỏ, thấy nó mập mạp trắng trẻo, mềm mịn non mềm, vô cùng đáng yêu, trong lòng Tô Đình yêu thích vô cùng, ở một bên trêu chọc chơi với em bé.

Buổi trưa đến giờ cơm thì Trần Mai mới trở về, cô nhìn thấy trong nhà có thêm hai người.

"AA, Trường Chinh đã về rồi." Trần Mai vui vẻ nói.

"Chị ba, em về nhà rồi, chị ba nhìn nè, đây là vợ của em, Tô Đình. Chị ba xem thử ánh mắt của em có chuẩn không nha."

Tô Đình đỏ bừng cả mặt, xấu hổ kêu một tiếng chị ba. Trần Mai cười ha ha, vỗ vỗ vai em trai, "Tốt, Tốt, mẹ thường hay nhắc đến em, năm nay đã về nhà rồi, vậy lúc nào thì lại đi?"

Trần Trường Chinh lắc đầu, "Không đi nữa, em định ở lại quê hương lập nghiệp."

Trần Mai gật đầu, "Vậy thì tốt, năm sau liền tổ chức lễ cưới đi."

Trần Trường Chinh cười nói: "Lần nay em về nhà cũng là vì việc này."

Trần Mai cười ha ha, đến ôm con gái, nhìn Tô Đình nói: "Em đừng gò bó quá, cứ coi như em đang ở nhà mình, ba mẹ chị rất tốt, em đừng có áp lực."

Tô Đình thấy mọi người cười nói ríu rít, trong lòng thoáng yên tâm, "Chị ba, em xuống phòng bếp xem thử mẹ có cần em giúp gì không." Tô Đình thấy chị ba ôm đứa bé, nên suy nghĩ muốn xuống bếp phụ giúp một tay.

Trần Mai cười nói: "Em cứ ngồi yên, để chị đi cho, em giúp chị trông em bé."

Trần Mai hôn mặt con gái, rồi đưa nó cho Tô Đình.

Trần Mai vào phòng bếp, thấy mẹ đang cắt thịt khô, Trần Mai rửa tay, xắn tay áo lên giúp, "Mẹ, mẹ khoan nói, em trai đúng là có mắt nhìn, cô gái này đúng là cực kỳ thanh tú, xinh đẹp.

Chu Hữu Thục nói: "Haiz, chân tay mềm mại như vậy, có thể quản lý việc nhà được sao? Mẹ thấy bộ dạng nó mềm mại yếu ớt, làm sao giống người đã làm lụng vất vả chứ."

Trần Mai cười nói: "Mẹ, cô ấy là người Phương Nam, bộ dạng các cô gái Phương Nam vốn đã xinh đẹp, hơn nữa, con thấy cô gái này còn là người rất hiểu chuyện, tới nhà mình cũng muốn làm việc nhà, bình thường là được rồi, mẹ à, mẹ cũng đừng có yêu cầu nhiều quá. Em trai cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, lập gia đình rất tốt, còn có thêm người quản lý nó. Mới vừa rồi con hỏi nó, nó nói lần này về nhà sẽ không đi nữa, haha, mẹ, lần này em trai trở về sẽ làm đám cưới nha, mẹ đó, cứ việc chờ đến năm sau là sẽ được bồng cháu thôi."

Chu Hữu Thục cười đến không khép miệng lại được, "Mẹ đã rất lo lắng cho hôn sự của em con, hiện tại thì tốt rồi, đúng rồi, không biết ba mẹ cô gái kia có chịu gả con gái đi xa như vậy không nữa"

Trần Mai cười hì hì: "Mẹ, dù sao thì em trai cũng đã dắt được con gái nhà người ta về nhà mình rồi, người nhà của cô ấy nhất định là luyến tiếc, tuy nhiên chỉ cần con gái họ chịu thì người nhà họ cũng đành phải chấp nhận thôi chứ sao."

Chu Hữu Thục cười cười, nhìn con gái nói, " Cô không phải cũng như vậy sao, năm đó thím giới thiệu cho cô mấy nhà, bất luận là điều kiện gia đình hay là diện mạo đều hơn hẳn Hướng Khai Hoa. Nhưng trong mắt con lại cứ nhất quyết coi trọng tên ngốc Hướng Khai Hoa kia, lúc đó nó vừa mới đi lính, trong lòng còn buồn bực khổ não, khi ấy mẹ và ba con rất không tán thành, nhưng con lại cứ coi trọng nó, làm cha mẹ như chúng ta cuối cùng không phải cũng đồng ý sao.

Trần Mai cũng không giận, "Đó là do mắt con tốt, con có đôi mắt đã luyện qua vàng mà, sự thật chứng minh là con đã chọn đúng người, nếu năm đó chọn phải người khác, con sợ là đã sớm ly hôn rồi."

Chu Hữu Thục cười nói: "Vâng, là cô có ánh mắt tốt. Đúng rồi, năm nay Khai Hoa có về nhà không?"

Trần Mai vừa rót dầu vào trong nồi, vừa nói: "Dạ có, anh ấy nói chậm nhất là hai mươi tám tết sẽ về, mẹ, năm nay chúng con sẽ về nhà bên kia mừng năm mới."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-68)