Vay nóng Tima

Truyện:Quên Phải Yêu Anh - Chương 65

Quên Phải Yêu Anh
Trọn bộ 74 chương
Chương 65
Mẹ chồng PK nàng dâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


Thẩm An đời nào đồng ý cho Thẩm Kiều và Dương Kiền ở bên nhau, nhưng mà ông cũng rất thương Thẩm Kiều, cho nên mới bảo cô chuyển về nhà ở.

Thẩm Kiều biết chỉ cần chuyển về, giữa cô và Dương Kiền sẽ lâm vào bế tắc một lần nữa, cô thực sự không muốn giữa bọn họ lại xảy ra trắc trở.

Thẩm Kiều ăn bữa ăn sáng nhạt như nước ốc, Cố Hoa Lam đặt một ly sữa tươi trước mặt cô, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Đừng trách mẹ tự chủ trương, nếu như tối hôm qua mẹ không nói như vậy, chắc chắn con sẽ không ở lại có đúng không?"

Thẩm Kiều an ủi mẹ, "Sao thế được, dù thế nào, đây cũng là nhà của con mà."

"Tính khí của con và cha đều nóng nảy như nhau, một năm qua con không ở nhà, ông ấy già đi rất nhiều, lại xị mặt không muốn chủ động bảo con quay về. Thật ra thì, ông ấy cũng không kiên quyết phản đối con và Dương Kiền ở bên nhau, chỉ là ông ấy lo lắng chuyện của hai đứa sẽ kích thích đến Thịnh Hạ, ông ấy cũng nói, chỉ muốn hai đứa hoãn lại một chút, chờ Thịnh Hạ buông xuống hoàn toàn, hoặc có nơi có chốn, ông ấy chắc chắn sẽ vui vẻ gả con vào nhà họ Dương."

"Điều kiện tiên quyết là trước khi đến ngày đó, con phải giữ khoảng cách với Dương Kiền đúng không?" Thẩm Kiều cười ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng, "Mẹ, ngài biết không? Thật ra thì nhà Dương Kiền cũng không đồng ý chuyện của hai chúng con, nhưng mà ngày hôm qua, bọn họ đã đồng ý, cho nên hiện giờ, về tình về lý con cũng không thể bị dao động nữa. Mẹ xem, hay là chờ sau khi ba đồng ý, hãy bàn đến chuyện này, tránh cho mọi người gặp nhau lại lúng túng, ngài bị kẹp giữa cũng không tốt cho lắm."

Thẩm Kiều đẩy ghế ra đứng lên, cúi người ôm mẹ, "Mấy ngày nữa con sẽ trở về nữa thăm ngài, con đi làm đây."

Đúng lúc đi ra khỏi phòng ăn thì gặp Thịnh Hạ, Thẩm Kiều khẽ cười cười với cô ấy.

Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều rời đi, rồi mới đi vào phòng ăn ngồi xuống trước bàn ăn. Cô thong thả ung dung ăn bữa sáng, Cố Hoa Lam vừa châm chước hồi lâu, mới khẽ gọi cô, nói: "Con cứ buồn bực ở trong nhà cũng không tốt, hiện giờ thân thể sắp khôi phục hoàn toàn rồi, nếu không thì đi du lịch với bạn bè nhé? Châu Úc được không? Ở miền bắc đang là mùa hè, miền nam lại có thể trượt tuyết. Nếu không đi Âu châu? Hoặc là mấy hòn đảo ở Đông Nam Á?"

Thịnh Hạ lắc đầu nói: "Con không muốn đi đâu cả."

Cố Hoa Lam cười gật đầu, suy nghĩ một chút còn nói: "Vậy con có muốn ra ngoài làm việc không? Không phải làm vì tiền, nhưng mà có thể khiến cuộc sống phong phú hơn một chút."

Thịnh Hạ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tạm thời con không muốn."

"A, vậy được, mẹ nghe theo con, không ép con nữa." Cố Hoa Lam trầm ngâm chốc lát, vỗ vỗ bàn ăn đứng lên, rồi ra khỏi phòng ăn.

Thịnh Hạ cầm ly sữa tươi lên, vuốt ve miệng chén, có vẻ đăm chiêu chậm rãi uống sữa tươi.

Ngày hôm nay Thẩm Kiều có thể dùng từ rối ren để hình dung. Vừa đến bộ, Nghiêm Túc liền gọi điện thoại nói anh ta làm rơi tập tài liệu trong phòng làm việc, muốn cô lập tức đưa đến Đài Truyền Hình, đưa xong tài liệu lại chạy về bộ họp, buổi trưa lăn qua ba bữa tiệc, trước giờ tan tầm lại bị cục trưởng lôi đi họp.

Hội nghị rất dài dòng, Thẩm Kiều thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn thời gian.

"Thẩm Kiều đang vội à?"

Đột nhiên bị điểm tên nên cô ngồi thẳng người, mỉm cười lắc đầu nói: "Không có."

Cục trưởng nhìn đồng hồ, khép máy vi tính lại, nói: "Hôm nay nói trước như vậy đã, nếu người đó gây khó khăn, chúng ta sẽ âm thầm khai thông."

Thẩm Kiều là người đầu tiên lao ra khỏi phòng họp, thu thập xong đồ đạc lại nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, cô gần như là chạy thẳng một mạch, đến lớn cửa thì đã thở hồng hộc.

Dương Kiền thấy cô từ kính chiếu hậu, từ trong xe đi xuống, đứng bên cạnh xe nhìn cô một lát, mặt nghiêm túc cất bước đi về phía cô.

Để anh đợi hơn một giờ, Thẩm Kiều sợ anh tức giận, thở hổn hển giải thích: "Vừa mới, vừa mới họp xong, có cục trưởng nên em không thể đi được."

Dương Kiền nói: "Giải thích với anh cũng vô dụng, ngĩ xem lát nữa nên đối phó với mẹ thế nào đi."

Thẩm Kiều chau mày, vẻ mặt ưu sầu không dứt, "Anh sẽ giúp em chứ?"

Dương Kiền ra vẻ nghiêm trọng: "Lần đầu tiên chính thức về nhà anh, thả bố mẹ chồng tương lai hai con chim bồ câu, cô nương, xem chừng thần kinh của em thô như cây cột điện?"

Thẩm Kiều xấu hổ mặt của đỏ bừng, kéo tay áo của anh, nhỏ giọng: "Xin anh đó."

"Không có thành ý." Dương Kiền không nhìn cô, thanh âm lạnh nhạt.

Thẩm Kiều cẩn thận quay đầu lại nhìn cửa chính cách đó không xa, cảnh vệ ở cửa đang vác súng với vẻ mặt hiên nagng, không ngừng có xe ra ra vào vào, xung quanh đây ai cũng biết cô, anh còn muốn cô bày tỏ thành ý?

Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ, chiếc xe này hình như có phần quen mắt. Trong lòng Thẩm Kiều run lên, sau đó liền nhìn cửa sổ xe được dán miếng chống nắng hạ xuống, quả nhiên ngồi trong xe là cục trưởng, vừa rồi còn hỏi cô là có phải đang vội hay không.

Dương Kiền nhanh tay ôm lấy vai Thẩm Kiều, vẫy tay chào hỏi cùng lãnh đạo của Thẩm Kiều.

Cục trưởng cười nói: "Bảo sao, lúc họp Thẩm Kiều có dáng vẻ như ngồi trên đống lửa, bình thường có lẽ cô ấy không như vậy, thì ra là hẹn hò với bạn trai. Lúc nào thì hai vị uống rượu mừng?"

Dương Kiền vui vẻ trả lời: "Nhanh thôi."

"Vậy thì tốt, tôi sẽ chờ, Thẩm Kiều, đến lúc đó đừng quên đưa thiếp mời cho tôi nhé."

Thẩm Kiều khẽ giật giật khóe miệng, cơ mặt vô cùng cứng ngắc, nhìn nụ cười của cô, có vẻ cực kì khó chịu.

Xe của cục trưởng đã đi xa, Dương Kiền siết chặt lỗ mũi Thẩm Kiều: "Đừng có ngẩn ra đó, lên xe thôi."

"Nhưng anh phải đồng ý hôm nay sẽ giúp em."

Dương Kiền ôm lấy cô đi về phía chiếc xe: "Được, anh sẽ giúp."

Dương Kiền nhìn cô ngồi vào ghế lái phụ, rồi cúi người cài dây an toàn cho cô. Thẩm Kiều nhìn gò má anh tuấn của anh, không nhịn được liền hôn anh một cái, khóe mắt cong cong cười nói: "Đây là thù lao."

Dương Kiền nghiêng đầu, nhìn cô, khoảng cách giữa bọn họ chỉ là mấy centimét, anh hơi nghiêng người liền hôn đến bờ môi đỏ mọng mềm mại của cô, cười nói: "Hôn một chút làm sao đủ đủ? Hời cho em quá."

Thẩm Kiều giận dỗi, đẩy bờ vai của anh ra: "Không có chính đáng, anh nhanh lái xe đi."

Dọc đường Thẩm Kiều đều rất khẩn trương, lúc này đứng trước mặt Điền Ngữ Hồng, cảm giác khẩn trương không giảm mà còn tăng lên. Thẩm Kiều rất hiếm khi gặp ba của Dương Kiền, nhưng mà kỳ quái là, khi nhìn ông Thẩm Kiều cũng không cảm thấy khẩn trương, vào lúc này cũng giống vậy, thấy ba Dương nụ cười, Thẩm Kiều không hiểu sao lại an tâm hơn rất nhiều.

Thẩm Kiều tranh thủ lúc hai ông bà không chú ý, kéo tay áo Dương Kiền. Dương Kiền ngầm hiểu: "Trước giờ tan tầm con có một cuộc họp khẩn cấp, mới vừa rồi trên đường về lại bị kẹt xe, Thẩm Kiều cũng chờ đến sốt ruột, chỉ sợ chọc hai người không vui."

Điền Ngữ Hồng không để ý tới, chỉ nhìn Thẩm Kiều một lát, mặt không có biểu tình gì, nói: "Ăn cơm trước đã."

Điền Ngữ Hồng vốn không thích nói chuyện, hôm nay đối mặt với Thẩm Kiều thì càng như vậy, hai cha con nhà họ Dương lần gánh vác trách nhiệm nặng nề là điều hòa không khí. Về sau Dương Kiền kể lại, lúc nào cũng nói rằng anh ăn bữa cơm này đến cả người đổ mồ hôi, so với ăn lẩu còn nhiệt tình hơn.

Sau khi ăn xong, dì giúp việc bưng trái cây và điểm tâm lên, Điền Ngữ Hồng đặt trên bàn ăn, đứng lên nói: "Thẩm Kiều cùng lên phòng với gì một chút."

Thẩm Kiều cảm thấy bản thân mình khẽ run rẩy, ánh mắt viện trợ nhìn về phía Dương Kiền.

Dương Kiền trêu đùa: "Chẳng lẽ ngài còn có bí mật nhỏ gì không để cho con và ba biết? Chẳng lẽ chúng ta cũng có gia bảo? Vậy mẹ cũng đừng giấu chứ ạ, lấy ra để con cùng được mở mang tầm mắt."

"Không cần phải chọc cười, không có chuyện gì." Điền Ngữ Hồng cảnh cáo, sau đó nhìn về phía Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều ngoan ngoãn đứng lên, cúi đầu vòng qua bàn ăn, đi theo Điền Ngữ Hồng vào phòng.

Dương Kiền không yên lòng muốn cùng đi lên nhìn một chút, nhưng vừa mới đi được hai bước liền bị ba mình túm cổ áo lôi trở lại.

"Mẹ muốn nói gì với Thẩm Kiều?"

Ba Dương hỏi ngược lại: "Làm sao biết được?"

Dương Kiền suy nghĩ một chút, lại đứng lên nói: "Vậy ngài hãy để con đi nghe một chút đi, nếu không con sẽ khẩn trương."

Ba Dương lôi con trai lại một lần nữa: "Đánh một ván cờ với ba nào, như vậy sẽ không khẩn trương."

"Đừng mà, vợ lão ngài lôi vợ con đi nói chuyện một mình, hơn nữa bạn già của ngài cả tối nay cũng không có sắc mặt tốt, con đâu còn có tâm tư mà đánh cờ với ngài?" Mi tâm Dương Kiền nhíu chặt, anh thật sự lo lắng mẹ sẽ nói nói cái gì, dù là bà không muốn Thẩm Kiều dao động, nhưng mà khó đảm bảo Thẩm Kiều thật sự sẽ không dao động.

Ba Dương chỉ vào cái ghế, ra đòn sát thủ: "Ngồi xuống cho ba, đàng hoàng tử tế vào, dám động một cái bã sẽ phục vụ con bằng gia pháp."

Vẻ mặt Dương Kiền như đưa đám, ảo não ngồi trở lại, trên cổ cứ như mới được lắp thiết bị xoay tự động, không ngừng quay đầu lại nhìn nhìn, sắp xoay đến mức hỏng xương cổ.

Điền Ngữ Hồng chỉ vào ghế sa lon trong phòng ngủ, nói: "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút."

Thẩm Kiều gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống trước ghế sô pha. Hai tay cô nắm chặt để trên đùi, eo lưng thẳng tắp, mỗi một dây thần kinh trên người đều căng thẳng, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

"Không cần khẩn trương, nếu đã đã đồng ý, dì sẽ không đổi ý, trừ phi giữa hai đứa xảy ra vấn đề."

Lời nói của Điền Ngữ Hồng vừa dứt, Thẩm Kiều liền không kịp chờ đợi lắc đầu nói: "Sẽ không có vấn đề."

Điền Ngữ Hồng khẽ nhíu mày, "Theo dì được biết, hai đứa mới chỉ ở bên nhau được hai năm, trong đó nửa năm náo loạn chia tay, một năm bởi vì ngăn cách hai nơi nên không thể gặp mặt, theo lý thuyết thì nền tảng của tình cảm không tốt lắm, vì sao lại tự tin rằng giữa hai đứa sẽ không có vấn đề như vậy?"

Thẩm Kiều đắn đo nói: "Bởi vì đến với nhau không dễ, cho nên con rất quý trọng."

"Thật sao? Vậy dì cũng phải hỏi một chút, nhiều năm như vậy hai đứa có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nếu muốn quý trọng vì sao lại không đến với nhau?" Ánh mắt chăm chú của Điền Ngữ Hồng khóa chặt Thẩm Kiều, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu đánh giá, dường như muốn xem thấu trong lòng Thẩm Kiều rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Thẩm Kiều mím môi, giờ khắc này cô chợt phát giác bản thân đã bình thường trở lại, cô mang theo trái tim chứa đầy tình yêu dành cho Dương Kiền tới gặp mẹ của anh, về điểm này, hai người bọn họ cực kì thống nhất, họ đều có cùng một mục tiêu đó chính là muốn Dương Kiền hạnh phúc, cho nên giữa bọn họ phải là chiến hữu "cùng chung mối thù", mà không phải là "quân địch" gặp nhau là đỏ mắt, càng không phải là địa chủ và tá điền có sự phân chia giai cấp. Mẹ của anh cũng chỉ là không hiểu hết về mình, cho nên vẫn có phần không tán thành, cô cần gì phải khẩn trương, sợ hãi rụt rè?

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn Điền Ngữ Hồng, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu kiên định: "Dì, con thương anh ấy, có lẽ đúng như là ngài nghĩ, con thương anh ấy không lâu bằng anh ấy yêu con, con cũng từng khiến anh ấy chịu rất nhiều khổ sở, nhưng mà con có thể bảo đảm, từ nay về sau, mỗi một ngày, con sẽ thương anh ấy quý trọng anh ấy gấp nhiều lần."

Điền Ngữ Hồng cũng không bị mấy lời này này đả động, ngược lại còn nói: "Nghe nói bạn trai cũ của con ở Mỹ kết hôn rồi đúng không? Ở cùng một chỗ với cậu ta bảy năm, giữa tình cảm giưa hai người nhất định là sâu đậm hơn so với Dương Kiền?"

"Không phải."

Điền Ngữ Hồng cười, trong mắt lại là một mảnh lạnh lùng, "Như vậy làm sao biết bảy năm sau, con có thể nói với một người mẹ khác mấy lời như thế này hay không?"

Không thể không nói, đối với Thẩm Kiều những lời này chắc chắn là sự đả kích trầm trọng. Thẩm Kiều cắn chặt môi im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cô hạ quyết tâm, cô hít sâu một hơi, kìm chế sự run rẩy, nói: "Chắc ngài còn nhớ có một năm Dương Kiền ra nước ngoài thi hành nhiệm vụ chứ? Chắc ngài cũng biết, lúc ấy hai chúng con cùng một đội. Anh ấy đã dùng rất nhiều năm để chứng minh anh ấy yêu con, mà con chậm lụt nên đến lúc đó mới phát giác, không hề chán ghét anh ấy như trong tưởng tượng, thậm chí còn thích anh ấy, càng về sau mới cảm nhận được rõ ràng phần tình cảm khác thường này, thật ra chính là yêu. Nhưng đã muộn rồi, con có bạn trai, anh ấy cần con, con lại không có cách nào rời khỏi anh ấy để chọn Dương Kiền."

Thẩm Kiều nói tới đây thì dừng lại, cô cởi nút áo ra, kéo mở cổ áo, để con cá heo lộ ra trước mặt Điền Ngữ Hồng, cô rõ ràng nghe thấy tiếng hít vào đầy tức giận của Điền Ngữ Hồng.

"Đây là cái gì?" Điền Ngữ Hồng chau mày hỏi.

"Là vết thương do đạn bắn, đạn sát qua xương sườn, bắn vào trong phổi, sau này để lại một vết sẹo. Ai hỏi con cũng nói là xăm để che đi, thật ra thì không dối gạt ngài, khi đó vì muốn quên Dương Kiền hoàn toàn, nên con mới xăm hình con cá heo này."

"Cho nên...... Đạn...... là.... . là con ngăn cản thay Dương Kiền sao?" Trong nháy mắt, mắt Điền Ngữ Hồng đỏ lên, có chút gian nan hỏi.

Thẩm Kiểu chỉnh trang lại quần áo, nhẹ nhàng gật đầu, "Thật xin lỗi, con không biết làm thế nào mới có thể khiến ngài tin rằng con thương anh ấy, cho nên chỉ có thể để người xem vết thương cũ năm xưa. Nhưng mà khi đó con lừa anh ấy, nói cho anh biết rằng con không thương anh ấy."

Điền Ngữ Hồng gật đầu, tự nỉ non một mình: "Đối mặt với chuyện này, sau khi nó trở về nước, thì gầy rất nhiều, mỗi ngày râu ria xồm xàm, dường như là ngâm mình trong bình rượu."

"Thật xin lỗi, dì Điền, có lẽ ngài cảm thấy con không xứng với anh ấy, nhưng mà con thật sự không thể rời bỏ anh ấy, con cũng từng cố gắng, nhưng thật sự quá khó khăn." Thẩm Kiều chợt khóc không thành tiếng, hài bàn tay bưng lấy mặt, nước mắt chảy ra từ giữa kẽ tay.

Điền Ngữ Hồng nghiêng đầu lau sạch nước mắt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, do dự ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-74)