← Ch.2199 | Ch.2201 → |
CHƯƠNG 2200: CHỈ CẦN EM Ở ĐÓ LÀ SẼ CÓ TÌNH YÊU!
Tô Uyển Đông nhìn động tác anh đeo găng tay cho mình, cảm giác lạnh lẽ trong lòng được xua tan. Đồng thời, sâu thẳm trong lòng cũng dâng trào gợn sóng rung động.
Giờ đây, càng tiếp xúc với Lăng Vạn Hình, chị cảm thấy tần số nhịp tim của mình ngày càng nhanh hơn.
Nếu như có thể tiếp tục như thế này, thật ra... cũng rất tuyệt.
Dưới chân núi, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông tay trong tay đi dạo về phía trước.
Một con đường ván gỗ trải dài từ chân núi lên phía trên, vào mùa đông, núi Dưỡng Thọ tràn ngập cảm giác tiêu điều và hoang vắng.
Tô Uyển Đông đưa mắt nhìn xung quanh, những cây cổ thụ từng xanh ngát giờ đã rụng lá khắp mặt đất, cây cối khô héo không còn sức sống, chỉ có cây thông có thể thích nghi được với mùa đông vẫn kiên cường đứng trên đỉnh núi.
Hai người sóng vai bước lên con đường núi, bởi vì trận tuyết đầu tiên của mùa đông này vẫn chưa rơi, mặc dù cây cối đón gió lắc lư hai bên đường không thể chặn được gió lạnh, nhưng cũng khiến không khí xung quanh loãng và mát hơn.
Một lớp sương trắng mờ ảo đọng lại trên con đường núi, Lăng Vạn Hình vừa đi nhắc nhở Tô Uyển Đông: "Cẩn thận một chút, ở đây hơi trơn."
Tô Uyển Đông đeo găng tay nắm tay anh, hai người mặc áo khoác dạ cùng màu, đi chầm chậm trên theo con đường núi, tâm trạng cũng thay đổi khác hẳn.
"Tại sao lại muốn đưa em đi leo núi?"
Khi đi đến lưng chừng núi, Tô Uyển Đông liếc nhìn Lăng Vạn Hình, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua những thân cây chiếu vào hai người họ, nửa khuôn mặt anh chìm trong quầng sáng, tràn đầy vẻ 🍳*ц*ⓨế*𝐧 r*ũ của một người đàn ông trưởng thành.
Lăng Vạn Hình giảm tốc độ, quay đầu lại nhìn Tô Uyển Đông: "Không phải em vẫn luôn thích mùa đông ở núi Dưỡng Thọ sao?"
Mặc dù câu này là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại rất chắc chắn.
Tô Uyển Đông nhìn chằm chằm vào anh, bước lên bậc thang, hờn dỗi hỏi: "Ai nói với anh là em thích mùa đông ở núi Dưỡng Thọ?"
"Nhật ký của em!" Lăng Vạn Hình không giấu giếm, thành thật trả lời.
Nghe vậy, Tô Uyển Đông ngẩn người ra, mãi một lúc sau mới nhớ ra cái gọi là nhật ký là gì.
Hồi trước, khi ở nhà họ Lăng, đúng là Tô Uyển Đông có thói quen viết nhật ký, nhưng nội dung viết phần lớn đều liên quan đến anh. Chỉ có rất ít lần, chị ngồi một mình trong biệt thự rộng lớn và trống trải, viết ra những tâm sự của mình với tâm trạng u uất.
Nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Tô Uyển Đông không ngờ những gì Lăng Vạn Hình làm lúc này lại dựa trên cuốn nhật ký đó. Tô Uyển Đông mím môi, liếc anh một cái, thở dài nói: "Anh tìm được cuốn nhật ký sau khi em rời đi hả?"
"Chú Lăng tình cờ tìm thấy nó khi đang sửa lại biệt thự." Lăng Vạn Hình nhìn về phía trước, anh nói xong, hai người không lên tiếng trong một hồi lâu.
Theo bước chân của họ, điểm cuối của con đường đã gần ngay trước mắt.
Con đường này không dài, chỉ cần mười phút là có thể lên đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi không một bóng cây che chắn, gió lạnh gào thét.
Bước lên bậc cuối cùng của con đường gỗ, Tô Uyển Đông tình cờ phát hiện ra ngay cạnh ngọn núi trống trải ở trước mặt mình có một chiếc lều được dựng ở đó.
Tô Uyển Đông ngạc nhiên liếc nhìn Lăng Vạn Hình, sau đó buông tay anh ra và tò mò đi về phía trước.
Phía sau, Lăng Vạn Hình đứng im tại chỗ, nhìn dáng vẻ thướt tha yêu kiều của chị, ánh mắt đầy dịu dàng.
Hóa ra làm một việc nhỏ cho người yêu cũng có được cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ như vậy. Hóa ra tình yêu rất đơn giản, chỉ cần em ở đó, là sẽ có tình yêu.
Không lâu sau, Tô Uyển Đông mở cửa lều ra, thò đầu nhìn vào trong, lập tức vui mừng quay đầu lại nhìn Lăng Vạn Hình: "Những thứ này đều do anh chuẩn bị sao?"
Căn lều không lớn, nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ.
Lúc này, Lăng Vạn Hình mỉm cười tiến lên, xoắn một lọn tóc của chị: "Em thích chứ?"
← Ch. 2199 | Ch. 2201 → |