Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2199

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2199
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2199: TỚI NÚI DƯỠNG THỌ LÀM GÌ?

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông nhìn Lăng Vạn Hình không chớp mắt, cảm giác xúc động khó tả dâng trào trong lồ ng ⓝ𝐠·ự·c mình.

Không lâu sau, hai người từ từ xuống lầu.

Người giúp việc cũng đã dậy, làm công việc của mình ở khắp ngóc ngách trong biệt thự.

Lăng Vạn Hình đưa Tô Uyển Đông vào bếp, đóng cửa phòng lại. Khi đỡ chị ngồi xuống ghế, anh thì thầm vào tai chị: "Ăn cháo trứng bắc thảo hay cháo bí đỏ trước?"

Cơ thể Tô Uyển Đông khẽ run lên, vẫn thoáng xa lạ, tránh né sự thân mật của anh: "Gì cũng được."

"Vậy anh sẽ múc cho em hai bát để em nếm thử cả hai."

Sự chăm sóc và chủ động của Lăng Vạn Hình ngày càng trở nên thành thạo, như thể anh đột nhiên đã thông suốt, mỗi hành động cử chỉ đều tràn đầy sự quan tâm dành cho Tô Uyển Đông.

Có thể nói, anh đã thật sự thay đổi rồi!

Trong một tuần tiếp theo, Tô Uyển Đông dành phần lớn thời gian ở bệnh viện cùng với Lăng Tử Hoan. Lăng Vạn Hình cũng đi theo như hình với bóng, chỉ cần có Tô Uyển Đông, nhất định có thể nhìn thấy Lăng Vạn Hình.

Hôm nay, đầu tháng mười hai, mới sáng sớm Tô Uyển Đông đã định đến bệnh viện.

Trong phòng khách, Lăng Vạn Hình đang hút xì gà, nói chuyện điện thoại.

Thoáng thấy bóng dáng Tô Uyển Đông, anh lập tức che ống nghe và gọi: "Uyển Đông, em đợi chút."

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông dừng bước, sau đó nghe thấy anh vội vàng dặn dò vào trong điện thoại: "Trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi. Nếu còn có yêu cầu gì khác, tôi sẽ thông báo cho anh!"

Cúp máy, Lăng Vạn Hình cắm điếu xì gà vào trong gạt tàn thuốc lá, đứng dậy đi đến chỗ Tô Uyển Đông, ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần của chị: "Hôm nay đừng đến bệnh viện!"

"Sao vậy? Còn việc khác sao?"

Lăng Vạn Hình gật đầu, cười bí hiểm: "Hôm qua anh đã nói với con gái rồi, hôm nay tạm thời không đến bệnh viện, chú Hai sẽ chăm sóc tốt cho con bé, em không cần lo lắng."

Tô Uyển Đông hơi nghi hoặc: "Không đến bệnh viện thì đi đâu?"

"Yên tâm, anh không bán em đâu!"

Dứt lời, Lăng Vạn Hình dắt Tô Uyển Đông ra ngoài cửa.

Thật ra ở bên nhau hơn một tuần, những việc nhỏ như nắm tay và ôm ấp, Lăng Vạn Hình thực hiện ngày một thành thục hơn.

Tô Uyển Đông ban đầu cũng kháng cự giãy giụa, đến giờ thì đã âm thầm chấp nhận.

Chị biết sớm muộn gì mình cũng sẽ lại rơi vào sự dịu dàng của anh, nên ngầm đồng ý mọi thứ.

Ai bảo chị vẫn thích vẫn yêu sâu đậm cơ chứ!

Chưa đầy năm phút, Lăng Vạn Hình đã đưa Tô Uyển Đông lên xe.

Tài xế lái xe ra khỏi trang viên, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, không ai quấy rầy sự yên tĩnh lúc này.

Tô Uyển Đông kìm nén sự tò mò trong lòng, chờ xem Lăng Vạn Hình đang giở trò gì.

Khoảng bốn mươi phút sau, đến dưới chân núi Dưỡng Thọ thì chiếc xe từ từ dừng lại.

Tô Uyển Đông nhìn quang cảnh núi non hoang vắng ngoài cửa sổ, sau đó đảo mắt hỏi: "Tới núi Dưỡng Thọ làm gì?"

Lăng Vạn Hình cười nhẹ: "Xuống xe sẽ biết!"

Tô Uyển Đông: "..."

Lăng Vạn Hình của ngày hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ!

Là một người đàn ông chưa từng biết lãng mạn là gì mà lại đột nhiên có hành động này, đúng là kì lạ.

Tô Uyển Đông ngồi trong xe lắc đầu thở dài, thật ra chị đã mơ hồ đoán ra được mục đích Lăng Vạn Hình đưa mình đến núi Dưỡng Thọ.

Lúc này, Lăng Vạn Hình ở ngoài xe đang đứng tìm kiếm trong cốp, nhìn thấy Tô Uyển Đông xuống xe thì vẫy tay với chị: "Uyển Đông, lại đây em!"

Tô Uyển Đông theo tiếng đi đến gần, chưa kịp nhìn cốp xe, thì anh đã chộp lấy bàn tay, đeo vào tay chị một đôi găng len. Lăng Vạn Hình cúi đầu hí hoáy một lúc, cẩn thận dặn dò: "Nhiệt độ trên núi thấp, đeo găng tay vào, đừng để bị cảm lạnh!"

Chương (1-2252)