← Ch.2194 | Ch.2196 → |
CHƯƠNG 2195: UYỂN ĐÔNG, ĐỂ ANH ÔM MỘT CHÚT
Tô Uyển Đông đứng trước cửa phòng ngủ chính, ngập ngừng vặn tay nắm cửa.
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ hắt vào qua khung cửa sổ.
Chị chần chừ trong chốc lát rồi mới bước vào bên trong, không bật đèn, chỉ dựa vào trí nhớ đi đến trước cửa sổ.
Ở đây vẫn giống hệt như xưa, trong bình hoa có một đóa hoa hồng trắng, nở rộ trong sắc đêm mông lung.
Mọi cảnh vật trong này đã quá quen thuộc, dù tắt đèn Tô Uyển Đông cũng có thể tìm được tất cả đồ đạc một cách dễ dàng.
Chẳng có gì thay đổi, vẫn giống hệt như trước khi chị ra đi.
Chị chạm nhẹ vào cánh hoa, giọt nước đọng trên đó thấm ướt đầu ngón tay.
Tô Uyển Đông xoa vệt nước trên tay, mỉm cười.
Chắc anh nghĩ chị thích hoa hồng trắng nên chị bỏ đi lâu như vậy, mỗi ngày vẫn chuẩn bị hoa mới để trang trí.
Có lẽ, bắt đầu lại lần nữa cũng chẳng đến nỗi khó khăn.
Tô Uyển Đông đắm chìm trong dòng suy tư của mình, không mảy may nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, đến khi bị một vòng tay ấm nóng ôm từ sau lưng, Tô Uyển Đông mới thảng thốt muốn xoay người lại.
Song, cánh tay anh đã vòng quanh người, hơi thở nam tính bao bọc lấy chị.
Tô Uyển Đông căng cứng người. Lăng Vạn Hình khàn giọng nói: "Sao lại tự mình về phòng? Mệt rồi à?"
Tô Uyển Đông khẽ nghiêng đầu, tránh đi hơi thở nóng bỏng của anh đang phả lên da mình, mím môi nhẹ nhàng đáp, "Muốn đi loanh quanh một chút, tình cờ ngang qua nên vào xem thử."
Hai người gần nhau quá mức làm Tô Uyển Đông có chút không quen, chị vỗ cánh tay Lăng Vạn Hình, "Anh buông em ra trước đi."
Dứt lời, chị cảm thấy đôi tay kia lại şℹ️ế·ⓣ ↪️h·ặ·𝖙 hơn, "Uyển Đông, để anh ôm một chút, anh sẽ không làm gì đâu."
Giọng điệu nài nỉ của anh khiến Tô Uyển Đông không cách nào từ chối thêm nữa.
Tô Uyển Đông rủ mắt thở dài, bên khung cửa sổ bóng tối và ánh trăng đan xen vào nhau, cảm nhận tình cảm khác lạ.
Lát sau, Lăng Vạn Hình cọ cằm của mình lên gò má Tô Uyển Đông và nói: "Em gầy đi nhiều quá!"
Tô Uyển Đông cắn khóe môi, không trả lời vấn đề của anh mà hỏi ngược lại: "Lúc nãy anh đi nấu cơm à?"
"Ừm." Nói rồi Lăng Vạn Hình buông chị ra, đỡ vai để chị xoay người lại, "Nạm bò kho khoai tây mất hơi nhiều thời gian, nếu em đói rồi, anh xào ít đậu hà lan cho em ăn trước nhé?"
Tô Uyển Đông bị kẹt lại giữa cửa sổ và lồ ng п-ℊự-𝐜 anh, ngước đầu nhìn ánh mắt đong đầy ánh trăng của anh, "Không đói lắm, chỉ hơi bất ngờ thôi, không ngờ anh lại còn biết nấu ăn."
Lăng Vạn Hình nhìn chị chăm chú, ngón tay cái nhẹ nhàng ɱ*ơ*𝐧 𝐭*ⓡ*ớ*ⓝ đầu vai Tô Uyển Đông, sau đó lại г-ướ-n 𝐧ⓖ-ườ-ı, ôm chị vào lòng.
Trong thời gian không có Uyển Đông ở bên, anh đã học được rất nhiều thứ.
Nói một cách chính xác, tất cả mọi thứ được viết trong quyển nhật ký Tô Uyển Đông để lại, anh đều đã học hết.
Những thói quen Uyển Đông tự tay ghi chép lại trong quá khứ, anh bỏ ra nửa năm để ghi nhớ tất cả vào lòng.
Lăng Vạn Hình không nói, Tô Uyển Đông cũng không tiếp tục gặng hỏi.
Bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm vào lòng, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh một cách chân thật, sự ấm áp và xúc động này trong hai mươi năm qua chưa từng có. Có lẽ quay trở về biệt thự lần này mang lại cảm giác hoàn toàn khác cho Tô Uyển Đông, vậy nên trong phòng ngủ tối tăm này, chút ít rung động nơi sâu thẳm trong tim từ từ dâng trào.
Thế là, Tô Uyển Đông nhấc tay lên theo bản năng, men theo vòng eo ôm lấy anh.
← Ch. 2194 | Ch. 2196 → |