Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2193

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2193
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2193: ANH VÀO BẾP LÀM GÌ?

Đã gần hai năm kể từ ngày từ biệt, lần gần nhất Tô Uyển Đông đặt chân vào biệt thự lộng lẫy nguy nga này là ngày cưới của Hoan Hoan.

Vệ sĩ dừng xe gần đài phun nước trước cửa biệt thự.

Người giúp việc đang trực vội vàng tiến đến mở cửa xe, cúi xuống nhìn thấy thì đột nhiên kêu lên mừng rỡ, "Bà... bà chủ? Bà chủ về rồi!"

Tô Uyển Đông thảng thốt nhìn dáng vẻ vui mừng của người giúp việc, mỉm cười bước xuống khỏi xe, "Ừm, đã lâu không gặp."

Mỗi khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Tô Uyển Đông đều nói đã lâu không gặp.

Tuy hơi xa cách, nhưng ngoài câu này ra chị không biết nói gì nữa.

"Chú Lăng, chú Lăng, bà chủ về rồi, bà chủ về rồi!"

Người giúp việc lớn tiếng gọi với về phía hành lang, giọng nói lanh lảnh có thể xua tan bầu không khí u ám nặng nề này.

Sau đó, Tô Uyển Đông đi vào biệt thự biệt thự trong vòng vây của bao người.

Lăng Vạn Hình đứng cạnh xe nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt tiều tụy không khỏi nở nụ cười dịu dàng. Biệt thự có chị mới có không khí và ý nghĩa của gia đình.

Lăng Vạn Hình không để ý chuyện bị người giúp việc ngó lơ, thong dong đi theo họ vào nhà.

Trong phòng khách, năm sáu người giúp việc đang vây quanh Tô Uyển Đông trò chuyện rôm rả, hoặc rót trà, hoặc đưa khăn nóng, không xa lạ chút nào, hiển nhiên vẫn còn xem chị là bà chủ.

Tô Uyển Đông lúng túng nhìn những người đầy nhiệt tình trước mặt, nhận những món đồ họ đưa cho, luôn miệng nói cảm ơn.

"Bà chủ, đi lâu như thế, cuối cùng bà chủ cũng về rồi!"

Chú Lăng đứng cách đó không xa, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.

Tô Uyển Đông đặt khăn xuống bàn, đứng dậy dìu chú Lăng: "Xin lỗi chú Lăng, thời gian qua để mọi người phải lo lắng, ngồi xuống rồi nói."

Chú Lăng đã gần sáu mươi, ngồi xuống sô pha, quan sát khuôn mặt của Tô Uyển Đông, thở dài hỏi: "Sao bà chủ lại gầy đi nhiều thế này? Có phải ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không đủ không? Tiểu Nam, mau đi dặn phòng bếp, mấy hôm nay nấu thêm vài món giàu dinh dưỡng để bồi bổ cho bà chủ nhà chúng ta đi!"

Chú Lăng vừa nói vừa chỉ huy người giúp việc, trong lời nói chứa đầy sự kính trọng và quan tâm dành cho Tô Uyển Đông.

"Chú Lăng, không cần phiền vậy đâu, lần này về có thể tôi..."

Còn chưa dứt lời, Lăng Vạn Hình đã bước vào phòng khách, sắc mặt nghiêm nghị nói, "Đi làm việc đi, đừng tụ tập hết ở đây, bà chủ đã mệt lắm rồi, để cô ấy yên tĩnh một chút."

Chủ nhà đã lên tiếng, chú Lăng và người giúp việc không dám ⓒ♓ố-n-🌀 đố-1, lặng lẽ tiu nghỉu rời khỏi phòng khách.

Xung quanh đã yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức khiến người ta bồn chồn.

Tô Uyển Đông ngồi ngay ngắn trên sô pha, chỉ cần khẽ liếc mắt là có thể nhìn thấy hình bóng chiếc bàn hắt lên cửa sổ sát đất.

Chị ngồi trước bàn trà, Lăng Vạn Hình đứng cách đó không xa, một người ngồi một người đứng, không ai nói gì với nhau.

Lát sau, có tiếng sột soạt vang lên, Tô Uyển Đông liếc nhìn sang thấy Lăng Vạn Hình đã cởi áo khoác, tiện tay vắt lên lưng ghế.

Anh vén tay áo, không nói tiếng nào đi vào phòng bếp, Tô Uyển Đông nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Nếu không phải hiểu rõ con người anh, suýt chút nữa Tô Uyển Đông đã cho rằng anh muốn xuống bếp nấu cơm!

Nhưng người quân tử tránh xa phòng bếp luôn là châm ngôn sống của Lăng Vạn Hình. Vậy, anh vào bếp... làm gì?

Dưới sự thôi thúc của tính hiếu kỳ, Tô Uyển Đông cũng cởi áo khoác ra, đi đến gần phòng bếp.

Tiếng dao thớt vang lên rõ rệt bên tai, Tô Uyển Đông kinh ngạc dừng bước, 𝐫.ư.ớ.𝖓 ռ.g.ư.ờ.1 nhìn vào trong bếp...

Chương (1-2252)