← Ch.2184 | Ch.2186 → |
CHƯƠNG 2185: EM YÊU, GỌI CHỊ DÂU ĐI
Lăng Vạn Hình tức giận sờ sờ mũi, ra vẻ phụ huynh đi tới bên giường, cúi người quan sát hai gò má hồng hào của Lăng Tử Hoan: "Nhóc con, sức khỏe thế nào rồi?"
Lăng Tử Hoan li3m khóe môi: "Rất khỏe ạ. Nếu mẹ có thể ở bên con mãi thì có lẽ sẽ tốt hơn."
Lăng Vạn Hình: "..."
Anh cảm giác con gái mình là con ruột của Tô Uyển Đông chứ không có 🍳υ●𝖆●ռ h●ệ gì với mình, cứ cất lời là lại nhắc tới mẹ, có phải là có hơi nhất bên trọng nhất bên khinh không?
"Em đây là..."
Lúc này, Tô Uyển Đông bỗng chốc nhìn thấy Lãnh Thư Đồng đứng bên Hàn Vân Đình, kinh ngạc nhìn sang Nghiên Thời Thất.
Thấy vậy, Hàn Vân Đình bèn dắt Lãnh Thư Đồng tới trước mặt Tô Uyển Đông, khẽ giới thiệu: "Chị dâu, đây là người yêu em, Lãnh Thư Đồng. Em yêu, gọi chị dâu đi."
Một từ "em yêu" khiến trong lòng Lãnh Thư Đồng vui mừng không thôi.
Cô nắm chặt tay Hàn Vân Đình, nhìn Tô Uyển Đông trẻ hơn tuổi, cười ngọt ngào: "Chào chị dâu, em là Thư Đồng."
Dường như Tô Uyển Đông vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chị nhướng mày, không ngờ đã rời khỏi đây lâu như vậy, đến chú Ba cũng có người yêu rồi.
Chị quan sát khuôn mặt Lãnh Thư Đồng nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh Hàn Vân Đình trông rất xứng đôi.
"Thư Đồng, rất vui khi được quen em!"
Tô Uyển Đông cười dịu dàng vươn tay ra. Vừa chạm tay chị, Lãnh Thư Đồng cũng hào phóng ngợi khen: "Lúc trước em có nghe nói về chị dâu, hôm nay được gặp chị, quả đúng là phong nhã hào hoa như lời đồn."
Lời khen ấy khiến cho Tô Uyển Đông sững ra trong giây lát, rồi chị vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Em đừng chê chị, chị thì phong nhã hào hoa cái gì chứ, nói đến xinh đẹp phải là các em mới đúng." Lời khen ngợi đầy thiện chí khiến cho mọi người đều cười khẽ thành tiếng.
Tô Uyển Đông âm thầm nhìn gương mặt của từng người xung quanh. Cho dù đã rời đi bao lâu, những người này vẫn luôn ở đây, không hỏi lí do, không hỏi ngày về, mãi mãi kính trọng chị như trước.
Tô Uyển Đông đã từng cho rằng quãng thời gian sống tại nhà họ Tô vừa qua chính là cuộc sống bình lặng mà chị mong muốn.
Nhưng không có bạn bè, không có ai bầu bạn thì cho dù có người nhà ở bên, chị vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Giây phút này, chị mơ hồ hiểu được, cảm giác cô đơn kia có lẽ là do vắng bóng những người trước mắt đây. Chút tiếc nuối và lưu luyến thoáng qua bắt đầu bén rễ trong trái tim Tô Uyển Đông.
Nhân dịp Tô Uyển Đông trở về, tới gần giữa trưa, Mặc Lương Vũ đề nghị mọi người ra ngoài ăn cơm tẩy trần cho chị dâu Cả. Vừa nghe thấy thế, Lăng Tử Hoan lập tức im lặng. Cô nàng còn đang trong tháng ở cữ, không thể ra khỏi cửa!
Kiều Mục vốn định ở lại với cô, nhưng đúng lúc đó Kiều Viễn Hiền đến bệnh viện.
Biết tin bọn họ muốn ra ngoài ăn, Kiều Viễn Hiền liền khoát tay: "Mọi người cứ đi đi, ba ở lại đây với con bé."
Tô Uyển Đông không nỡ để Lăng Tử Hoan một mình, đắn đo định từ chối. Nhưng đúng lúc đó cô nhóc bắt gặp ánh mắt của Kiều Viễn Hiền, trong mắt lóe lên tinh quái, lập tức thay đổi, cất lời thúc giục: "Có ba Hai ở đây với con là được rồi. Mẹ, mọi người đi ăn cơm mau lên, ăn xong nhớ trở về chăm con đấy!"
Lăng Vạn Hình thầm khen cô con gái Lăng Tử Hoan nhanh nhảu linh hoạt, không hổ là con gái anh, rất tinh mắt.
Sau đó, dưới sự thúc giục của Lăng Tử Hoan, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Đợi sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Lăng Tử Hoan chống người dậy, chìa tay ra với Kiều Viễn Hiền, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ba Hai, hi hi hi..."
Kiều Viễn Hiền bất đắc dĩ bật cười, cầm lấy điện thoại từ tay ông Đoàn đưa cho Lăng Tử Hoan, "Đừng có chơi lâu quá đấy."
← Ch. 2184 | Ch. 2186 → |