← Ch.2182 | Ch.2184 → |
CHƯƠNG 2183: THẰNG MẶC LƯƠNG VŨ TRỜI ĐÁNH!
Trong chốc lát, Tô Uyển Đông bỗng hoảng hốt. Tầm mắt chị dừng lại trên ngón tay còn ướt đẫm nước mắt của Lăng Vạn Hình. Tô Uyển Đông giơ tay sờ vào đó rồi lại sờ khóe mắt của mình: "Tôi làm sao vậy?"
Lăng Vạn Hình thấy Tô Uyển Đông chống tay định ngồi dậy liền đỡ hờ bả vai chị, nói: "Có thể là do mơ thấy ác mộng. Anh nghe thấy tiếng khóc của em nên mới bước vào xem."
Mình khóc thành tiếng ư?
Tô Uyển Đông khó lòng tin nổi, chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh trong mơ, nhưng không làm sao nhớ lại được. Chị ngồi bó gối tựa vào đầu giường, thấp giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Tám rưỡi. Em có muốn ngủ thêm lát nữa không?"
Nghe thế, Tô Uyển Đông lắc đầu: "Không cần, tôi đi xem Hoan Hoan thế nào."
Tô Uyển Đông đứng dậy bước xuống giường, nhưng có lẽ do động tác quá nhanh, hoặc có lẽ cơ thể còn chưa kịp thích ứng sau khi tỉnh dậy nên vừa mới dẫm chân lên mặt đất, bàn chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Uyển Đông."
Khoảng cách giữa chị và Lăng Vạn Hình gần trong gang tấc, thấy chị chao đảo, anh hét lên một tiếng, vươn tay ôm lấy thắt lưng chị. Khi anh ôm lấy Tô Uyển Đông, chị đang theo đà ngã chúi xuống đất thì cả người lại ngã vào vòng tay anh. Vài giây sau, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thở trầm đục.
Tô Uyển Đông ôm bả vai Lăng Vạn Hình, ngơ ngác ngồi trên đùi anh.
Đôi mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm, anh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, âm thầm ôm chặt lấy bờ eo 〽️.ề.〽️ 𝐦.ạ.i của Uyển Đông.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà dường như Uyển Đông đã gầy đi rất nhiều.
Vốn eo chị rất m●ả●ռ●♓ 𝐤●h●ả●n●♓, nhưng giờ trong vòng tay thân mật như vậy, Lăng Vạn Hình cảm thấy bờ eo chị càng thêm nhỏ nhắn, còn không đủ một vòng tay.
Sau đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa cho có lệ, bọn họ chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã mở ra.
"Anh... Ôi trời ơi!"
Người đẩy cửa vào là Mặc Lương Vũ không mời mà tới.
Hôm nay cậu ta và Phi Phi tới thăm Lăng Tử Hoan, nghe nói anh Cả đã đưa chị dâu quay về, bèn phấn khích chạy ngay tới phòng nghỉ định chào hỏi trước.
Nhưng ai ngờ, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt như vậy!
Mặc Lương Vũ sợ tới mức liên tiếp bước lùi về sau, đóng sầm cửa phòng lại, còn cao giọng hét lên: "Anh Cả, chị dâu, em mộng du thôi, hai người cứ tiếp tục đi!"
Tô Uyển Đông ảo não, mặt mày đỏ bừng. Còn Lăng Vạn Hình thì thở dài, buông Tô Uyển Đông ra.
Thằng nhóc chế·t tiệt này, lúc nào qua mà chả được, cứ phải nhằm vào lúc anh và Uyển Đông đang ở riêng với nhau mà xông vào!
Thằng Mặc Lương Vũ trời đánh này!
Tô Uyển Đông nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Lăng Vạn Hình, đứng tại chỗ chỉnh trang lại tóc tai, khẽ liếc anh rồi rời khỏi phòng nghỉ trong bước chân hỗn loạn.
Tuy rằng đã là vợ chồng già, ôm ấp một chút vốn cũng không có gì đáng để chê trách, nhưng bây giờ ⓠ.u🅰️.ⓝ ♓.ệ giữa Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình không danh chính ngôn thuận, lại bất ngờ bị Tiểu Vũ nhìn thấy, Tô Uyển Đông không khỏi buồn bực trong lòng. Ban nãy chuyện xảy ra đột ngột, hành động của Lăng Vạn Hình cũng chỉ ngăn không để mình ngã sấp xuống đất mà bị thương thôi.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách chính chị không kiên định, lại ngẩn người trong lòng anh.
Tô Uyển Đông rời đi, cánh cửa phòng mở toang mang theo làn gió lạnh dập tắt ngọn lửa nóng hừng hực bên trong.
Lăng Vạn Hình vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn, thở dài buồn bực. Anh đang suy nghĩ xem lát nữa có nên đi tìm Mặc Lương Vũ nói chuyện, nhân tiện dạy dỗ cậu ta hay không.
← Ch. 2182 | Ch. 2184 → |