← Ch.2176 | Ch.2178 → |
CHƯƠNG 2177: VỀ NHÀ ĐẶT TÊN CHO THẰNG BÉ ĐI!
Kiều Mục véo má Lăng Tử Hoan: "Anh nghĩ là được."
Không phải vì anh Cả đã thành công, mà vì chị dâu rất quan tâm đ ến cô.
Chuyện sinh nở quan trọng như vậy, chị ấy không thể thờ ơ được.
Nghe được câu trả lời của Kiều Mục, Lăng Tử Hoan hớn hở cười ngay: "Thật không? Vậy em ngủ đây, phải lấy lại tinh thần để gặp mẹ!"
Lăng Tử Hoan nói là làm, đẩy miếng đào mà chị giúp việc đưa đến bên miệng mình ra, kéo chăn đắp lên người.
Thật ra cô sinh vào lúc một giờ sáng, do lúc tắm bị ngã, khi đến bệnh viện đã sinh non rồi.
Kiều Mục ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lăng Tử Hoan, đau lòng cúi xuống liên tục hôn cô.
Cô nhóc mà anh vẫn luôn nâng niu bảo bọc, sau này sẽ không phải chịu vất vả như thế nữa.
Có trời mới biết, khi đứng bên ngoài phòng sinh nghe tiếng r3n rỉ cố nén của cô, tim anh như vỡ vụn.
Đứa bé này ra đời sớm hơn dự kiến gần ba tháng.
Có phải thằng bé cũng muốn biết người mẹ đang cưu mang mình đáng yêu đến nhường nào không?
Kiều Mục ở trong phòng sinh cao cấp một lúc, đợi Lăng Tử Hoan ngủ say mới nhờ người giúp việc trông chừng giúp rồi ra ngoài.
Anh đến phòng để lồng kính, nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành qua lớp kính, ánh mắt đầy dịu dàng.
Đây là con của anh và Hoan Hoan!
Nên đặt tên gì cho hay nhỉ?
Lúc sáng các anh em hay tin đã kéo nhau đến thăm, mọi người rôm rả bàn luận đặt tên gì cho thằng bé, cuối cũng chẳng chốt được cái tên nào.
Kiều Mục chống hai tay lên kính, nhìn ngắm đường nét khuôn mặt của đứa bé từ xa, tay ngô nghê viền theo đường nét khuôn mặt của đứa bé.
Di động trong túi đột nhiên rung lên, Kiều Mục lấy ra xem, chân mày khẽ nhướng lên, "A lô..."
Người gọi đến là Kiều Viễn Hiền.
"Con bé thế nào rồi? Sao lại sinh đột ngột thế, con bé có sao không?"
Giọng nói lo lắng của Kiều Viễn Hiền vang lên trong điện thoại, giữa chừng còn không ngừng hối thúc tài xế lái xe nhanh hơn.
Khoảng thời gian này đúng lúc ông về Phật viện Minh Sơn ở, không ngờ lại hay tin Lăng Tử Hoan đã sinh.
Kiều Viễn Hiền đi lại bất tiện, để vệ sĩ cõng mình xuống núi, đồng thời chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Kiều Mục tựa lên vách tường bên cạnh, cúi đầu, khẽ đáp: "Cô ấy rất khỏe, không sao hết, đã sinh một cậu nhóc."
Nghe vậy, Kiều Viễn Hiền mới thở phào, "Không sao là tốt, không sao là tốt, anh phải chăm sóc tốt cho con bé đấy, biết chưa?"
Có thể cảm nhận được Kiều Viễn Hiền yêu thương Lăng Tử Hoan rất sâu sắc.
Kiều Mục có chút xúc động gật đầu, chốc lát sau, bỗng cất giọng ngập ngừng gọi, "Ba..."
Hình như đã rất lâu rồi anh không gọi ba mình đàng hoàng như thế này.
Tiếng gọi khẽ khàng làm cho Kiều Viễn Hiền ở đầu dây bên kia sững sờ.
Bàn tay đặt trên đầu gối của ông thoáng ⓢ𝖎ế-т ↪️-♓-ặ-t lại, ông nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, "Ừm, anh nói đi."
Lần đầu tiên hai cha con nói chuyện với nhau một cách hòa bình và bình tĩnh như vậy, vì chuyện của Lăng Tử Hoan mà 𝐪.ⓤ🅰️.n ⓗ.ệ giữa hai người dường như đã có biến chuyển.
Kiều Mục nhất thời không nói gì, đi đến trước cửa sổ phòng để lồng kính nhìn con của mình, bình tĩnh lại rồi mới trả lời, "Ba về đến nơi rồi đặt tên cho thằng bé đi!"
Ánh mắt tĩnh lặng của Kiều Viễn Hiền chợt dậy sóng, đôi mắt dày dạn sương gió đong đầy cảm xúc phức tạp.
Lần đầu tiên ông gỡ bỏ sự nghiêm túc và sắc bén đối với Kiều Mục, yết hầu nhấp nhô: "Ừm, được."
← Ch. 2176 | Ch. 2178 → |