← Ch.2166 | Ch.2168 → |
CHƯƠNG 2167: CON BÉ ĐANG UỐNG THUỐC CHỐNG TRẦM CẢM
Tô Dụ Cảnh nhìn Lăng Vạn Hình với vẻ mặt không tin tưởng.
Sau một hồi im lặng, anh ta uống hết nửa ly cocktail, bất chợt thở dài: "Anh có biết tại sao chúng tôi lại cho phép đăng tin về Uyển Đông sau nửa năm giấu biệt tin tức không?"
Ánh mắt của Lăng Vạn Hình chăm chú: "Tại sao?"
Tô Dụ Cảnh nhíu chặt mày: "Vốn dĩ trong lòng chúng tôi, đời này anh đã còn không xứng ở bên Tiểu Đông nữa rồi! Lăng Vạn Hình, tôi không phủ nhận anh là một người đàn ông xuất sắc, nhưng theo chúng tôi, sự xuất sắc này vẫn chưa xứng đáng với tấm lòng mà Tiểu Đông dành cho anh. Nửa năm trước, chúng tôi đã chọn phong tỏa tất cả các tin tức, chỉ vì muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa anh và con bé."
Nghe tới đây, Lăng Vạn Hình xấu hổ cụp mắt xuống: "Tôi thừa nhận, tất cả đều là lỗi của tôi."
"Lăng Vạn Hình, nếu anh thật sự biết mình sai, vậy thì xin anh sau này hãy đối xử tốt với em gái tôi!"
Tô Dụ Cảnh nói ra câu này mà ngón tay đột nhiên 💰_ℹ️ế_† 𝐜ⓗ_ặ_🌴 ly rượu.
Nếu không phải đang kiềm chế, Lăng Vạn Hình thậm chí cảm thấy ly rượu mỏng rất có thể sẽ bị Tô Dụ Cảnh bóp nát dưới cơn thịnh nộ này rồi!
Vào lúc này, ánh mắt của anh di chuyển đến khuôn mặt của Tô Dụ Cảnh, khó tin hỏi lại: "Ý anh là gì?"
"Nghe không hiểu sao?" Tô Dụ Cảnh lườm anh, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Năm đó, anh đưa Tiểu Đông đi khi con bé không phân biệt được đúng sai. Chỉ riêng điều này thôi, anh đã không bao giờ xứng đáng được tha thứ rồi! Sau này anh đã làm những gì, trong lòng anh đều biết rõ, thật ra chúng tôi đều mong anh có thể xa rời nhà họ Tô, không làm phiền con bé nữa, cũng không bao giờ có dính líu gì với con bé nữa."
"Trong những năm qua, ba mẹ tôi vì giận Tiểu Đông mà chưa bao giờ tìm kiếm con bé. Anh có biết tôi đã buồn như thế nào khi con bé khóc lóc xin tôi đưa về, rồi mỗi ngày quỳ bên ngoài từ đường cầu xin tha thứ hay không? Nhà họ Tô dù gì cũng là danh môn vọng tộc lâu đời, coi danh dự còn hơn cả mạng sống. Tiểu Đông vì anh mà mình đầy thương tích thì không nói, nhưng anh còn không biết con bé đã phải chịu đựng những gì khi trở về nhà họ Tô đâu."
"Lăng Vạn Hình, anh nói xem, anh đã từng suy nghĩ cho Tiểu Đông bất kì chuyện gì chưa? Nửa năm trước, ba mẹ tôi đưa con bé đến Tân Thành chẳng qua là muốn tạo cơ hội cho con bé bắt đầu lại từ đầu. Ban đầu, chúng tôi cứ tưởng đã thành công rồi, con bé cả ngày bận rộn làm việc, bận rộn mở rộng 🍳.𝐮𝐚.𝖓 𝖍.ệ, tràn đầy sức sống như thể chưa từng chịu tổn thương gì. Nhưng ba tháng trước, khi phát hiện ra Tiểu Đông đã bắt đầu giấu giếm uống thuốc chống trầm cảm, chúng tôi mới biết áp lực mà con bé phải chịu là không thể tưởng tượng nổi. Lăng Vạn Hình, thủ phạm gây nên tất cả những điều này chính là anh!"
Nói đến câu cuối, Tô Dụ Cảnh ném thẳng chiếc ly đế cao trong tay xuống đất.
Tô Dụ Cảnh yêu thương Tô Uyển Đông bao nhiêu thì hiện tại anh ta phẫn nộ bấy nhiêu.
Cô em gái ngoan của anh ta, cô chủ duy nhất của nhà họ Tô vì một tình yêu sai lầm mà cuộc sống rực rỡ tươi đẹp nên có đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Nếu không phải vì không còn cách nào nữa thì đời này bọn họ chắc chắn sẽ không cho Lăng Vạn Hình bất kì cơ hội nào nữa.
Nói gì đi nữa, mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng đúng là đặc điểm của nhà họ Tô!
Cho dù bọn họ có cưỡng ép tách rời Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình, kết quả vẫn không như họ mong muốn!
Lúc này, tiếng vỡ vụn của ly thủy tinh rơi xuống đất làm cho nhân viên phục vụ và nhân viên pha chế phải giật mình.
Nhưng họ chỉ dám đứng từ xa quan sát, không dám tùy tiện tiến tới.
Ai bảo khí thế của hai người đàn ông này quá mạnh, cuộc nói chuyện giữa hai người họ cũng có vẻ không thoải mái, lúc này tiến lên giải vây, chỉ sợ là sẽ tai bay vạ gió!
Lăng Vạn Hình bất động nhìn Tô Dụ Cảnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh nói... Uyển Đông đang uống thuốc chống trầm cảm sao?"
← Ch. 2166 | Ch. 2168 → |