Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2164

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2164
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2164: NẾU NHƯ TIẾP TỤC YÊU

Tô Uyển Đông không biết mình đã đi đến nơi nào, gió lạnh thổi vào mắt làm hốc mắt đau rát, có chút ươn ướt.

Phía trước của chị có một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau cười đùa, nụ cười trên khuôn mặt họ toát lên vẻ hạnh phúc trong ngần, giữa tiết trời giá lạnh vẫn ấm áp như mùa xuân.

Tô Uyển Đông thả chậm bước chân, ánh mắt vô thức đuổi theo bóng lưng họ.

Trước cửa tiệm tạp hóa ven đường đặt một chiếc loa.

Khi Tô Uyển Đông ngang qua, tiếng nhạc buồn bã chợt vang lên.

Đôi tình nhân nơi đầu phố thật giống chúng ta.

Khi thành phố lên đèn, hai con người chia tay trong buồn bã.

Buông lơi vòng tay, mỗi người một hướng.

Ngày xa xưa ấy nếu như chúng ta tiếp tục yêu thì sẽ thế nào.

Một lần cuối tin vào biển cạn đá mòn.

...

Giọng hát bay bổng của nữ ca sĩ dường như có thể đưa nỗi buồn trong lời hát vào sâu trong tim người nghe.

Đôi tình nhân trẻ kia dần dần khuất khỏi tầm mắt của Tô Uyển Đông.

Bên dòng người hối hả, trên đường phố bắt đầu sáng đèn của Tân Thành, một bóng người bỗng nhiên đứng lại trước mặt chị.

Bài hát kia có tên "Nếu như tiếp tục yêu", dường như cố ý phát cho họ nghe.

Hai người đứng ở hai đầu tiệm tạp hóa, đường phố rực rỡ, ánh đèn đường màu hoàng hôn hòa vào trong mắt họ, xuyên qua dòng chảy của thời gian.

Anh nhìn chị, bàn tay buông thõng bên người bất giác ş❗*ế*ⓣ ⓒ𝒽ặ*𝐭 lại.

Chị nhìn anh, khuôn mặt vẫn dịu dàng như ngày nào, tình yêu chưa từng dao động trào dâng.

Yết hầu Lăng Vạn Hình không ngừng nhấp nhô, hai người nhìn nhau, chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi mà như cách xa muôn trùng non nước.

Lát sau, anh mím chặt môi, cất bước tiến về phía trước, kéo mạnh Tô Uyển Đông vào lòng mình trong giai điệu của bài hát kia!

Người đàn ông đã ngoài bốn mươi, đứng trên phố ôm chặt người phụ nữ anh vất vả tìm kiếm, nghẹn ngào nói không nên lời!

Lăng Vạn Hình không màng đến ánh mắt của người đi đường xung quanh đổ dồn về phía họ, anh ôm chặt Tô Uyển Đông, 𝐬*ℹ️*ế*ⓣ 𝖈*𝖍ặ*🌴 vòng tay như muốn khảm chị vào xương tủy.

Có biết bao lời muốn nói, có biết bao tình cảm muốn thổ lộ, nhưng khi thật sự ôm người ấy vào lòng lại chẳng nói ra được chữ nào!

Nếu tình yêu có thể thổ lộ dễ dàng, thế gian này chắc sẽ không có nhiều tiếc nuối đến vậy nữa!

Tô Uyển Đông bị anh siết đau cả vai, nhưng chỉ im lặng chịu đựng.

Tay chị vẫn buông thõng, không ôm anh lấy một cái.

"Uyển Đông... Uyển Đông..."

Giọng thì thào đầy lưu luyến của Lăng Vạn Hình vang lên bên tai Tô Uyển Đông, dường như ngoài hai chữ này ra anh không biết nói gì nữa.

Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống cổ, Tô Uyển Đông giật mình, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng Lăng Vạn Hình cố chấp sao chịu buông tay, anh khàn giọng thì thào: "Uyển Đông, đừng đẩy anh ra, để anh ôm thêm một phút, một phút thôi..."

Bàn tay của Tô Uyển Đông dừng lại bên thắt lưng anh, trái tim bất chợt nhói lên!

Biết nhau đã lâu, Tô Uyển Đông chưa từng nhìn thấy Lăng Vạn Hình yếu đuối như thế này bao giờ!

Cảm giác lành lạnh rơi trên cổ mình, là nước mắt của anh ư?

Anh đang rơi nước mắt vì ai?

Vành mắt Tô Uyển Đông cay xè, trước mũi là hơi thở thân thuộc, đồng thời cũng có chút cảm xúc lạ lẫm.

Tại sao chị lại bỗng nhiên cảm thấy có vẻ như Lăng Vạn Hình cũng yêu mình.

Hai mươi hai năm qua Tô Uyển Đông chưa bao giờ cảm nhận được, không ngờ nay gặp lại trên đường phố Tân Thành, chị lại nhận thấy tình cảm ấy.

Ảo giác ư?

"Anh... buông tôi ra trước đã..."

Tô Uyển Đông khẽ giãy giụa trong lòng anh, thế nhưng anh lại càng 𝐬𝒾ế_ⓣ 𝖈𝐡ặ_✝️ vòng tay hơn nữa.

"Tô Uyển Đông, anh yêu em, anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em..."

Chương (1-2252)