Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2162

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2162
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2162: GIÁM ĐỐC TÔ KHIÊM TỐN QUÁ!

Lăng Vạn Hình như bị ma nhập, vội bước đến trước trước giá treo.

Anh vuốt v e không nỡ rời tay, nhịp tim mỗi lúc một nhanh!

Những ngày không có Tô Uyển Đông bên cạnh, anh đã xâu chuỗi toàn bộ hồi ức thành một bức tranh khó quên.

Cũng chính vì vậy anh mới nhận ra sự bầu bạn của Uyển Đông từ lâu đã trở thành thói quen không thể thiếu của mình, mỗi một chút đều được cất vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của mình.

Chẳng qua tự anh không biết mà thôi.

Lúc này, cuộc đối thoại vang lên sau lưng làm cả người Lăng Vạn Hình cứng đờ trong nháy mắt.

Ngoài hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn du khách đến tham quan còn có một nhóm nhân viên đi từ phòng làm việc phía sau tiệm thêu ra.

Bốn người đàn ông, một người phụ nữ.

Có người hỏi: "Giám đốc Tô, các tác phẩm thêu này là thêu thủ công hay sản xuất hàng loạt bằng máy móc vậy?"

Sau khi cười khẽ, Giám đốc Tô điềm đạm giải thích, "Tác phẩm trong tiệm thêu Tô Châu đều do thợ thêu làm thủ công cả."

"Giám đốc Tô cũng biết thêu ư?"

"Biết chút chút mà thôi, không tính là tinh thông!"

Người phụ trách của công viên nghệ thuật đi bên cạnh chị vội nói đùa, "Giám đốc Tô khiêm tốn quá! Theo tôi được biết thì hơn nửa sản phẩm trong tiệm thêu đều từ tay cô làm ra! Đặc biệt là bức bình phong thêu hai mặt kia, cô đã mất ba tháng để tự tay hoàn thành. Giám đốc Tô, tôi nói không sai chứ?"

Người phụ trách nhiệt tình như vậy, Tô Uyển Đông không khỏi bật cười, "Để Giám đốc Vương chê cười rồi. Tay nghề của tôi thật sự không thể gọi là tinh xảo được, bằng không đã chẳng mất tận ba tháng mới hoàn thành."

"Ấy, bất luận mất bao lâu, tay nghề của Giám đốc Tô người bình thường chắc chắn không sánh được. Cũng không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta sang bên nhà hàng dùng bữa nhé?"

Tô Uyển Đông gật đầu đồng ý, "Vâng, mời Giám đốc Vương!"

Họ xuất hiện trong chốc lát rồi cả nhóm nhanh chóng rời khỏi tiệm thêu.

Cùng lúc đó, Lăng Vạn Hình đứng yên bất động trong tiệm thêu đông đúc, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Nửa năm qua đi, gặp lại Tô Uyển Đông lần nữa, chị dường như không còn là người phụ nữ dịu dàng yếu đuối như nước trong trí nhớ của anh nữa.

Dù đứng giữa một đám đàn ông, chị cũng không hề sợ hãi, xử lí 🍳𝐮𝐚.n ⓗ.ệ công việc một cách nhuần nhuyễn.

Dù chị không có khí thế của người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại có thể dùng bốn lạng đẩy ngàn cân để đáp lại lời khen ngợi của đối phương.

Lăng Vạn Hình sống hơn nửa đời, bỗng thấy hổ thẹn tự ti!

Uyển Đông tốt đẹp thế này, anh còn xứng đáng với chị không?!

Bốn rưỡi chiều, Tô Uyển Đông quay lại tiệm thêu.

Du khách đến tham quan ít hơn nhiều so với giấc trưa, tiệm thêu cũng yên ắng trở lại, cuối cùng chị cũng có thể thở phào nghỉ ngơi!

"Giám đốc Tô, lô sườn xám kia của chúng ta đã bán hết rồi!"

Tô Uyển Đông vừa quay về phòng làm việc, nhân viên bán hàng đã cười tươi rói đến báo cáo.

Cô hơi bất ngờ, "Bán hết toàn bộ rồi ư?"

Thật ra người ta đến công viên nghệ thuật để tham quan là chính, trừ phi có du khách cực kỳ yêu thích kỹ thuật thêu Tô Châu mới bỏ tiền ra mua.

Sườn xám trong tiệm thêu đa số do tự tay Tô Uyển Đông thêu, giá cả không hề rẻ, huống hồ Tân Thành nằm gần thủ đô, thiếu đi một chút phong vị của Giang Nam, nên nhu cầu của người dân đối với sườn xám không nhiều!

Nhân viên bán hàng hồ hởi gật đầu, đưa hóa đơn qua cho Tô Uyển Đông như dâng lên món báu vật, "Thật đấy Giám đốc Tô, đã bán hết rồi. Người mua là một vị khách nam có vẻ rất thích sườn xám, trước đó tôi thấy anh ta ngắm nghía mấy bộ sườn xám kia hơn nửa ngày, nói không chừng mua về cho vợ anh ta."

Tô Uyển Đông không nghĩ ngợi nhiều, nhìn lướt qua hóa đơn, vừa định dời mắt đi thì chợt vô tình nhìn thấy số đuôi tài khoản thanh toán trên đó.

0620...

Tô Uyển Đông cầm lấy hóa đơn nhìn kỹ hồi lâu, dù đã qua rất lâu, chị vẫn nhớ như in mọi chuyện liên quan đến Lăng Vạn Hình.

Chương (1-2252)