Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2151

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2151
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2151: ĐỘT NHIÊN LẤY LÒNG, TẤT CÓ TRÒ MỜ ÁM!

Trước suy đoán của Kiều Mục, Tần Bách Duật phun ra một ngụm khói, đôi mắt sâu như biển cong lên, cười nhạt đồng ý với câu nói của anh.

Kiều Mục li3m răng hàm sau, quay đầu nhìn Lăng Vạn Hình đang bày ra vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này cứ giao cho em!"

Nếu ông già nhà anh âm thầm cho người động tay chân thì anh nhất định phải tìm cách giúp anh Cả.

Suy cho cùng chỉ có tiểu tổ tông nhà anh là người duy nhất có thể phá vỡ mọi phép tắc của ông hai Hiền!

Buổi chiều, Hàn Vân Đình và Mặc Lương Vũ chịu trách nhiệm đưa Lăng Vạn Hình say ngất ngư về biệt thự nhà họ Lăng.

Tần Bách Duật đến công ty, còn Kiều Mục thì lái xe về nhà, dẫn tiểu tổ tông đi thẳng đến nhà tổ của nhà họ Kiều!

Bất kể thế nào, hôm nay anh cũng phải nói rõ ràng ngọn nguồn với ông già nhà mình.

Chuyện giữa vợ chồng người ta, già cả như thế rồi còn xắn tay áo vào giúp làm cái gì!

Trong xe, Lăng Tử Hoan ôm bụng dưới, giương mắt nhìn Kiều Mục đang lái xe: "Chú Hai, mẹ em thật sự mất tích rồi sao?"

Kiều Mục tranh thủ liếc nhìn cô, đưa tay lên xoa tóc cô: "Muốn biết tung tích của mẹ em, lát nữa... phải phát huy cho tốt!"

Lăng Tử Hoan gật đầu thật mạnh, oai phong lẫm liệt vỗ п●🌀●ự●𝖈 nói: "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm cho ba Hai phải bật mí!"

Ba Hai là cách gọi của cô gái nhỏ dành cho Kiều Viễn Hiền, cô cảm thấy vừa thân thiết vừa đặc sắc!

Nghe thấy vậy, Kiều Mục mỉm cười nhéo má cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Chưa tới hai mươi phút, cả hai đã đến khu nhà tổ của nhà họ Kiều.

Trong khu sân sau đẹp như tranh vẽ, Lăng Tử Hoan nắm tay Kiều Mục dạo bước tới gần, từ xa đã thấy Kiều Viễn Hiền đang ngồi trên xe lăn, tay cầm bình phun tưới hoa: "Ba Hai!"

Cô gái nhỏ vui mừng gọi một tiếng, buông tay Kiều Mục ra, vội vàng đi về phía Kiều Viễn Hiền.

Lúc này, Kiều Viễn Hiền ngước mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan, nhét bình phun cho ông Đoàn ở phía sau mình: "Hoan Hoan đấy à, mau lại đây, để ba Hai xem con nào!"

Lăng Tử Hoan mặc quần yếm chạy lon ton đến chỗ Kiều Viễn Hiền, ngồi xổm xuống: "Ba Hai, đã lâu không gặp, con nhớ ba lắm, ba xem có phải con mập lên rồi không!"

"Không mập, vẫn rất mảnh mai!" Kiều Viễn Hiền quan sát kĩ càng một lúc rồi liếc nhìn Kiều Mục đang bước chậm tới: "Thằng bé có chăm sóc tốt cho con không? Nếu nó đối xử với con không tốt, nhớ nói cho ba biết, ba sẽ xử lí cho con!"

Lăng Tử Hoan nhếch miệng cười hì hì: "Chú Hai đối xử với con rất tốt, ba Hai đừng lo lắng!"

Dứt lời, cô nhóc đảo đôi mắt đen láy, đứng dậy khỏi mặt đất rồi đi vòng qua sau xe lăn: "Ba Hai, con bóp vai cho ba nhé!"

Kiều Viễn Hiền: "?"

Đột nhiên lấy lòng, tất có trò mờ ám!

Kiều Viễn Hiền tâm tư kín đáo không ngăn cản động tác của Lăng Tử Hoan, ngồi trên xe lăn nhìn Kiều Mục tự ngồi xuống ghế đá: "Sao hôm nay lại có thời gian đưa Hoan Hoan đến thăm ba vậy?"

Kiều Mục vặn một quả nho, lau lau giọt nước ở trên đó, bịa chuyện: "Cô ấy nói nhớ ba!"

Kiều Viễn Hiền bán tin bán nghi nhếch môi, hơi liếc mắt nhìn Lăng Tử Hoan ở phía sau: "Con gái, hôm nay đã đến rồi thì ở lại ăn cơm nhé? Ba sẽ bảo ông Đoàn làm món sườn xào chua ngọt cho con."

"Được ạ!" Lăng Tử Hoan vừa bóp vai cho Kiều Viễn Hiền vừa vui vẻ nhận lời.

Cho dù hiện tại đang mang thai, nhưng tính cách cô nhóc vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nơi nào có cô, nơi đó tràn ngập tiếng cười nói.

Tuy nhiên, chỉ nửa giờ sau, tiếng nói chuyện ríu rít củ cô dần biến mất.

Cô nằm bò trên bàn đá với vẻ mặt u sầu, thỉnh thoảng lại thở dài, ánh mắt thì liên tục nhìn trộm Kiều Viễn Hiền...

Chương (1-2252)