Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2135

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2135
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2135: UYỂN ĐÔNG, ĐỪNG ĐI

Cuối cùng, Tô Uyển Đông vẫn theo Tô Dụ Cảnh rời khỏi bệnh viện Tây Nam.

Vệ sĩ đứng trên hành lang nhìn nhau, ngoài thở dài ra chẳng làm được gì khác.

Màn đêm buông xuống, Lăng Vạn Hình trên giường bệnh từ từ mở mắt.

Ngọn đèn chói lóa trên đỉnh đầu làm anh nheo mắt lại vì khó chịu. Anh li3m đôi môi khô khốc, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh.

Trong phòng bệnh trống trải không có bóng dáng Tô Uyển Đông.

Lăng Vạn Hình vừa muốn chống người ngồi dậy thì đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Anh nhìn sang, khi thấy vệ sĩ của mình thì rất thất vọng, "Uyển Đông đâu?"

Vệ sĩ mím môi tiến đến, ấp úng nói, "Ông chủ, bà chủ... có việc nên về trước rồi. Bà chủ nhờ tôi chuyển lời cho anh, nếu muốn nói về việc của cô chủ thì có thể gọi điện thoại cho chị ấy!"

Một câu nói đơn giản lại suýt làm cho Lăng Vạn Hình rơi vào tuyệt vọng.

Anh thẫn thờ nhìn trần nhà hồi lâu cũng không nói gì.

Có phải dù anh ⓒ𝖍●ế●𝖙 đi cũng không thể khiến Uyển Đông hồi tâm chuyển ý hay không?

Lúc ở khách sạn, cảm giác cận kề cái ↪️♓ế·† ấy anh vẫn nhớ như in.

Anh không nghĩ ngợi gì khác, chỉ muốn nói cho Uyển Đông biết, bó hoa hồng trắng kia đặc biệt dành tặng cho chị.

Khi mở mắt ra, anh cũng tìm kiếm Uyển Đông theo bản năng.

Tiếc rằng anh đã đánh giá thấp trái tim sắt đá của người phụ nữ này.

Lăng Vạn Hình nhắm mắt lại, chán chường xua tay với vệ sĩ.

Vệ sĩ thấy vậy cũng không đành lòng, đặt phần cháo thanh đạm lên tủ đầu giường, chần chừ giây lát bèn nói: "Ông chủ, thật ra... bà chủ không muốn về đâu. Lúc đó Tô Dụ Cảnh cũng đến bệnh viện, anh ta ép bà chủ theo mình về."

Lăng Vạn hình mở mắt, nghiêng đầu nhìn vệ sĩ, khàn giọng thì thào: "Nhưng cô ấy vẫn về rồi..."

Vệ sĩ: "..."

"Ra ngoài đi!"

Lăng Vạn Hình nhắm mắt lại lần nữa, nét mặt tiều tụy đầy vẻ cô đơn.

Rõ ràng muốn oán trách Uyển Đông, nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị sự bao dung và thấu hiểu thay thế.

Nếu Tô Dụ Cảnh muốn cô ấy về, Uyển Đông thật không có cách nào từ chối!

Huống hồ anh cũng biết rất rõ ấn tượng của mình trong lòng người nhà họ Tô vẫn luôn chẳng tốt đẹp gì.

Mà thôi!

Cho dù thế nào, Uyển Đông vẫn muốn ở lại, xem như cũng an ủi phần nào.

Vệ sĩ không muốn chọc Lăng Vạn Hình buồn bực, trước khi đi dặn dò anh đừng nổi giận, nhìn cháo trắng trên bàn, lắc đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.

Với tình hình của ông chủ bây giờ, chắc chắn anh chẳng có tâm trạng ăn cơm.

Xem ra nếu muốn ông chủ phấn chấn lên, vẫn phải cần đến sức mạnh của bà chủ.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Trong mơ Lăng Vạn Hình cảm nhận được bên cạnh giường có đôi mắt đang nhìn mình đăm đăm, kèm theo đó là cảm giác lành lạnh bắt đầu từ trán lan tỏa.

Lăng Vạn Hình nhíu mày, mở mắt ra, vừa nhìn đã sững sờ.

Trong phòng bệnh tối mờ, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ phát ra ánh sáng mông lung.

Một bóng dáng thân thuộc ngồi cạnh giường, cầm khăn lông trên tay, đang lau trán cho anh.

Lăng Văn Hình chớp mắt mấy lần, lát sau mới thử cất tiếng gọi khẽ, "Uyển Đông..."

Tô Uyển Đông đang lau mồ hôi cho anh chợt khựng lại, "Tôi đánh thức anh à?"

Chị nhận được điện thoại của vệ sĩ, biết trạng thái của Lăng Vạn Hình không tốt lắm. Lo lắng quá mức khiến chị không thể chợp mắt được, thế là khi trời vừa hừng sáng đã đi theo vệ sĩ đến bệnh viện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Tô Uyển Đông nhanh chóng dời mắt đi, đặt khăn lông lên bàn, "Nếu anh đã tỉnh rồi, vậy tôi...."

"Uyển Đông, đừng đi, ở lại với anh được không?"

Chương (1-2252)