← Ch.2132 | Ch.2134 → |
CHƯƠNG 2133: BỆNH TIM CỦA LĂNG VẠN HÌNH PHÁT TÁC!
Từ lâu cô gái kia đã không muốn làm một nhân viên phục vụ bình thường. Cô ta hi vọng tràn đầy mình có thể làm dâu nhà giàu, không ngờ đến cuối cùng lại gây họa!
Người đàn ông ra ngoài dẫn theo vệ sĩ, e là... không đơn giản như cô ta nghĩ!
Cô ta vẫn còn muốn cầu cứu, nhưng vệ sĩ đã bịt kín miệng cô ta, đưa cô ta vào phòng đôi ở cách vách.
"Tốt nhất cô hãy im lặng một chút, ở trước mặt chúng tôi cầu cứu cũng vô ích!"
Hai vệ sĩ ở trong phòng mình canh giữ rất nghiêm ngặt. Tình cảnh này dọa cho cô ả kia bật khóc!
Nhưng dù cô ta hối hận thế nào cũng đã muộn màng!
Ở bên khác, sau khi kéo Tô Uyển Đông vào phòng, Lăng Vạn Hình liền thấy khó thở.
Tô Uyển Đông ở bên cạnh khẽ vùng vẫy vài cái. Còn chưa thoát được gọng kìm của anh thì chị vô tình nhìn thấy anh đang chống lên vách tường với vẻ mặt khó chịu.
Tô Uyển Đông nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Anh không sao chứ?"
Lăng Vạn Hình ✞*𝒽*ở ♓ổ*ռ 𝒽*ể*𝓃 lắc đầu, nhưng không nói được tiếng nào.
Anh buông Tô Uyển Đông ra, lảo đảo đi đến bên bàn, bưng nước trà đã nguội lạnh uống liền mấy ngụm, nhưng không có tác dụng.
"Uyển Đông, anh... khó chịu..."
Lăng Vạn Hình ôm п🌀_ự_𝖈, sắc mặt đỏ bừng một cách khác thường. Vừa dứt lời anh đã hơi nghiêng ngả, sau đó khuỵu một gối xuống đất.
"Anh Hình!"
Tô Uyển Đông giật mình!
Lăng Vạn Hình vốn có bệnh tim, tuy không nghiêm trọng, nhưng thi thoảng phát tác cũng khiến anh rất đau đớn.
Lần trước anh phát bệnh là vì chuyện Lăng
Mật đính hôn với Mặc Lương Vũ, không ngờ nhiều năm trôi qua lại tái phát lần nữa.
Tô Uyển Đông ném túi xách của mình đi, chạy vội đến trước mặt Lăng Vạn Hình, khom người không ngừng vuốt nhẹ lưng anh, "Đau tim đúng không? Thuốc để ở đâu?"
Môi Lăng Vạn Hình tái nhợt, lắc đầu đầy đau đớn.
Từ khi mất đi Uyển Đông, cuộc sống của anh đã đảo lộn, đâu còn nhớ đến việc mang theo thuốc bên mình.
Huống hồ đây chỉ là bệnh cũ, đã rất lâu không tái phát rồi, anh cũng không xem trọng nó!
Hôm nay, nhờ phúc của cô ả kia, không biết đã cho anh uống thuốc gì mà lại làm bệnh tim anh tái phát!
Lăng Vạn Hình không phải đang giả vờ, tim đau thắt từng cơn khiến hô hấp của anh càng lúc càng khó khăn.
Sắc mặt Tô Uyển Đông trắng bệch, dù hận đến đâu, oán thế nào cũng không hi vọng anh xảy ra chuyện.
Tô Uyển Đông buộc mình phải bình tĩnh lại, đỡ Lăng Vạn Hình nằm lên sô pha, dặn anh đừng cử động rồi đứng dậy định ra ngoài.
"Uyển Đông... Đừng, đừng đi!"
Lăng Vạn Hình thốt ra vài chữ một cách khó khăn, đôi mắt đỏ au chứa đầy van nài nhìn cô chằm chăm.
Anh như vậy làm Tô Uyển Đông không cách nào giữ bình tĩnh được.
Tô Uyển Đông cắn răng, khẽ nói: "Anh đừng nói chuyện nữa, tôi ra ngoài gọi người đến, chúng ta đi bệnh viện!"
"Không, đi..."
Anh gắng gượng chống người dậy khỏi, đau đớn làm cho anh ướt đẫm mồ hôi.
Anh lảo đảo đi đến trước mặt Tô Uyển Đông, chỉ vào bó hoa hồng trắng trên kệ ở lối vào, cười trong đau đớn, "Hoa hồng trắng em thích nhất, có thích không..."
Dứt lời, anh ngã phịch xuống sàn, mất đi ý thức.
***
Nửa tiếng sau, tại bệnh viện Tây Nam.
Tô Uyển Đông lo lắng ra mặt đứng trước phòng cấp cứu, hai tay buông xuôi bên người, ngón tay cuộn chặt lại.
Có khờ không chứ!
Biết rõ khi đau tim không được cử động lung tung, nhưng anh vẫn cố hỏi mình có thích bó hoa hồng trắng kia hay không như đang dâng tặng món báu vật!
Tô Uyển Đông vốn đâu có thích!
Chẳng qua chỉ vì đã từng đọc một quyển sách kể về câu chuyện của hoa hồng trắng và hoa hồng đen, nên ngày trước ở nhà họ Lăng, chị mới đặt một đóa hoa hồng trắng ở nơi mình có thể nhìn thấy, vì chị thấy nó rất giống hoàn cảnh của mình.
← Ch. 2132 | Ch. 2134 → |