Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2125

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2125
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2125: SAU NÀY ĐỪNG CÓ ẤU TRĨ NHƯ VẬY NỮA!

Không thể không thừa nhận tâm trạng của Tô Uyển Đông rất phức tạp khi nhìn thấy cảnh này.

Trong một buổi tối mưa tầm tã, vì một lời mời đơn phương mà Lăng Vạn Hình ngồi trong mưa, không biết đã phải đợi bao lâu rồi.

Tô Uyển Đông tự hỏi bản thân, có đau lòng không?

Có lẽ chỉ một chút thôi!

Cũng chỉ thế mà thôi.

Phần nhiều là cảm xúc kiểu như không biết nên khóc hay nên cười.

Đã có lúc, chị dùng hết mọi khả năng của mình, hi vọng có thể nhìn thấy dấu vết tồn tại của bản thân trong mắt Lăng Vạn Hình.

Sau đó, sự cố gắng suốt hai mươi năm chỉ đổi lại được sự tổn thương anh không hề quan tâm.

Nhưng chỉ cần trong những năm tháng ở nhà họ Lăng, nếu anh có thể ở bên và quan tâm chị nhiều hơn, có lẽ Tô Uyển Đông vẫn có thể nỗ lực mà tiếp tục.

Tuy nhiên, cho đến ngày hôm nay, rất nhiều chuyện đã trở thành dĩ vãng và không đáng để tâm niệm nữa.

Tô Uyển Đông cũng chưa từng cho rằng, chỉ một chút nỗ lực là có thể nhận được sự tha thứ.

Tô Uyển Đông đứng bên con đường lát đá, mặc cho nước mưa bắn vào mắt cá và bắp chân. Mưa tạt vào mặt ô, tiếng rơi đồm độp đã đánh thức lí trí của chị.

Cuối cùng, sau khi đè nén cảm xúc đau lòng, Tô Uyển Đông mới thở dài đi về phía trước, chậm rãi nghiêng chiếc ô che lên đỉnh đầu anh.

Đường mưa dày đặc bị chặn lại, Lăng Vạn Hình ngỡ ngàng ngước khuôn mặt ướt đẫm lên. Nhìn thấy Tô Uyển Đông dưới ô, hai mắt anh sáng lên: "Uyển Đông, em tới rồi!"

Giọng nói khàn khàn 𝖗*ц*n ⓡẩ*🍸, có lẽ là do dầm mưa lâu nên anh bị cảm lạnh.

Một bên vai của Tô Uyển Đông nhanh chóng bị mưa làm ướt nhẹp, chị thở dài: "Quay về thôi."

Lăng Vạn Hình không thể hiểu màu sắc ảm đạm trong mắt Tô Uyển Đông đại diện cho điều gì.

Anh mím môi, vuốt sạch vết nước đọng trên mặt, gật đầu đứng dậy, nói đùa bằng giọng điệu tự giễu: "Được, quay về thôi. Vốn dĩ muốn cùng ăn tối với em, nhưng xem ra lại không có cơ hội rồi."

Những lời này rất khiêm tốn, nhưng Tô Uyển Đông lại cảm nhận được sự mỉa mai trong đó.

Hai người sóng vai trở về theo con đường cũ, cả người Lăng Vạn Hình ướt sũng. Sau vài bước, anh bất ngờ nắm lấy tay cầm ô của Tô Uyển Đông, nghiêng chiếc ô về phía chị: "Không cần lo lắng cho anh, em đừng để mình bị ướt."

Tô Uyển Đông khẽ nhếch môi, cảm giác lạnh buốt trên mu bàn tay khiến đầu ngón tay chị run lên.

Tô Uyển Đông thoáng đấu tranh, thuận thế che chiếc ô trên đầu.

Con đường này vốn dĩ rất ngắn. Nhưng trong buổi tối mưa gió này, nó lại đặc biệt dài.

Rốt cuộc Tô Uyển Đông cũng không hỏi câu đó: Biết rõ tôi sẽ không đến, tại sao anh không trở về phòng?

Có một số chuyện, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Cho dù là Lăng Vạn Hình tỏ vẻ thảm thương hay là khổ nhục kế do anh cố ý sắp xếp, cách làm này cũng sẽ không khiến Tô Uyển Đông nhìn anh bằng con mắt khác.

Một chút đau lòng không đủ để Tô Uyển Đông buông bỏ khúc mắc và chấp nhận lại anh.

Đến gần đại sảnh, Tô Uyển Đông dừng bước ở hành lang.

Chị thu ô lại, gió lùa lướt nhẹ qua làn váy, trông chị giống như một giai nhân tách biệt với thế giới, dịu dàng như nước.

Hai người đứng đối diện nhau, tiếng mưa rơi đã trở thành giai điệu nhỏ duy nhất giữa họ.

Không biết im lặng bao lâu, Tô Uyển Đông thở dài lắc đầu: "Sau này... đừng ấu trĩ như vậy nữa!"

Trong mắt Lăng Vạn Hình lập tức ánh lên vẻ bối rối!

Mái tóc rối bù ướt sũng dán sát vào da đầu, quần áo bị ướt dính sát vào người, bị gió thổi qua vừa lạnh vừa tê tái, nhưng bởi vì lời này của Tô Uyển Đông mà hai má anh dần nóng rần lên.

"Uyển Đông, anh chỉ là..."

Chỉ là cái gì thì anh lại chẳng nói nên lời!

Chương (1-2252)