← Ch.2115 | Ch.2117 → |
CHƯƠNG 2116: CẬU GỌI TÔI LÀ GÌ?
Lăng Vạn Hình nhận lấy, tiện tay lật xem một chút, "Của Uyển Đông à?"
Chú Lăng mím môi gật đầu, "Chắc là vậy, tôi chỉ mới xem trang lót, không xem kĩ nội dung bên trong."
"Ừm, chú đi làm việc của mình đi."
Sau khi bảo chú Lăng lui xuống, Lăng Vạn Hình cầm quyển nhật ký rảo bước đi vào phòng sách.
Anh và Uyển Đông bên nhau bao năm nay, chưa bao giờ biết cô có thói quen viết nhật ký.
Lát sau, Lăng Vạn Hình ngồi trong phòng sách, châm một điếu xì gà, chầm chậm lật mở quyển sổ.
Trên trang lót là tên của Tô Uyển Đông được viết bằng nét chữ 𝐦●ề●〽️ Ⓜ️ạ●ı.
Lăng Vạn Hình kẹp điếu thuốc, ngón tay cái nhẹ nhàng 〽️ơ_ռ ✞𝖗ớ_п rồi lật sang trang.
Chính xác mà nói, đây không phải một quyển nhật ký. Mà là... một quyển "bách khoa toàn thư" về nhà họ Lăng!
Tại sao lại nói như vậy, vì Lăng Vạn Hình không sao ngờ được nội dung bên trong quyển nhật ký lại ghi chép toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến nhà họ.
Tỷ như mấy giờ ăn cơm, mấy giờ tưới hoa, mấy giờ đưa cà phê cho anh Hình, mấy giờ xoa bóp cho anh ấy...
Ngay cả hoa hướng dương ở vườn sau nhà khi nào phải xới đất, mùa nào phải thay mới... tất cả đều được ghi ghép vào sổ.
Ngón tay Lăng Vạn Hình khẽ 𝐫𝐮-ⓝ r-ẩ-y.
Quyển nhật ký dày cộp, mỗi một trang đều ghi chép lại thói quen của người trên kẻ dưới của nhà họ Lăng trong bao năm qua.
Trang giấy ố vàng, nét chữ mảnh mai, tụ hội lại với nhau, tất cả đều là những gì Tô Uyển Đông đã bỏ ra vì anh.
Lăng Vạn Hình tựa lên lưng ghế, từ từ nhắm mắt lại, vô vàn chua xót dâng lên trong lòng.
Tại sao anh không phát hiện quyển nhật ký này sớm hơn, tại sao lại xem những gì Uyển Đông bỏ ra là lẽ đương nhiên, để rồi thờ ơ với chúng.
Lăng Vạn Hình cầm quyển nhật ký im lặng ngồi trong phòng sách rất lâu.
Anh tuyệt đối không thể ly hôn được!
Bằng không, lương tâm sẽ bị cắn rứt cả đời!
Ngoài ra, anh còn phải bù đắp tất cả những thiếu sót của mình trong quá khứ.
Không chỉ vì lương tâm khó yên, còn vì tình cảm đang không ngừng nhen nhóm trong lòng!
Chập tối, Lăng Vạn Hình phá lệ đến biệt thự ở Long Hồ Lam của Kiều Mục.
Đã lâu không gặp Lăng Tử Hoan, người làm ba như anh thật hổ thẹn.
Lăng Vạn Hình xuống xe, cúi đầu nhìn trái cây trong tay mình, đều là những món Lăng Tử Hoan thích ăn. Anh hài lòng gật đầu rồi tiến lên ấn chuông cửa.
Không biết tại sao rất lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Lăng Vạn Hình đợi một lúc bèn lấy di động ra gọi cho Kiều Mục.
Vừa mở khóa màn hình anh liền nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, cánh cửa cũng theo đó mở ra.
Lăng Vạn Hình kinh ngạc ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của người giúp việc bèn nhíu mày hỏi: "Hoan Hoan đâu?"
Người giúp việc chợt nhớ ra thân phận của anh, vội vàng nghiêng người mời anh vào trong, "Cô chủ đang ở trong phòng khách ạ!"
Lăng Vạn Hình đáp một tiếng rồi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng đi qua sảnh cửa trước, đến gần phòng khách, vừa nhìn đã sửng sốt.
Sao tất cả mọi người đều ở đây?
Trong phòng khách, các anh em và vợ của họ đang ngồi quây quần bên nhau. Trên bàn còn có bộ bài và trái cây, Lăng Tử Hoan ném một thẻ bài lên bàn, "Sảnh chúa! Em lại thắng rồi!"
Lăng Vạn Hình: "..."
Lúc này, người giúp việc ở phía sau cất tiếng nhắc nhở một câu làm kinh động đến mọi người.
Kiều Mục ôm Lăng Tử Hoan ngoảnh đầu lại, khi nhìn thấy Lăng Vạn Hình vô thức gọi, "Anh Cả?"
Lăng Vạn Hình nheo mắt, như cười như không, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Hờ hờ, ba.... ."
Kiều Mục kéo dài giọng, gượng gạo gọi danh xưng kia.
Những người khác cũng lũ lượt ngoảnh đầu lại, đầy bất ngờ quan sát Lăng Vạn Hình đột nhiên xuất hiện tại Lệ Thành.
← Ch. 2115 | Ch. 2117 → |