Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1885

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1885
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1885: Ừ, MỘ BẢO NÓI ĐÚNG!

Nghiên Thời Thất cầm tách trà trên bàn đưa cho Tần Bách Duật: "Em thấy cũng không đến mức không tiến bộ. Chuyện lần này chắc chắn là một cú sốc lớn đối với Tiểu Vũ. Mấy anh em các anh đều chặn cậu ta, nếu cậu ta vẫn không nhìn rõ thực tế, thì chắc chú Mặc sẽ rất thất vọng!"

Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất nhìn nhau, sau khi nhận tách trà vẫn còn hơi nóng, anh nắm đầu ngón tay cô vuốt nhẹ: "Chú Mặc không bỏ mặc cậu ta thật đâu, nhưng còn phải xem cậu ta tiến bộ được không đã."

Nghiên Thời Thất móc ngón tay của anh, gãi nhẹ: "Em nghĩ..."

"Mẹ!"

Cô còn chưa nói xong đã nghe tiếng gọi khẽ khàng vang lên ở đầu cầu thang.

Nghiên Thời Thất nhìn sang theo tiếng gọi rồi mỉm cười đứng dậy... hất tay Tần Bách Duật ra: "Mộ Bảo, con dậy rồi sao?"

Tiểu Mộ Bảo ba tuổi rưỡi vừa gật đầu vừa chạy đến trước mặt Nghiên Thời Thất, dang cánh tay nhỏ về phía cô: "Bế..."

Nghiên Thời Thất cúi người bế cậu bé vào lòng, thơm lên gò má trắng trẻo bụ bẫm của cậu nhóc: "Đói không?"

Mộ Bảo ôm cổ cô lắc đầu, đồng thời nũng nịu tố cáo: "Mẹ không cùng ngủ cùng con, lần sau không được thế nữa!"

Nghiên Thời Thất ngây người, nhìn hàng lông mày nhỏ đang nhíu lại của cậu bé, bật cười thành tiếng: "Được rồi, lần sau mẹ sẽ ngủ với con!"

Nghe cô nói như vậy, Tần Bách Duật đang bưng tách trà ngồi bên cạnh nhướng mày liếc xéo Mộ Bảo, điềm đạm răn dạy: "Con trai thì phải học cách ngủ một mình!"

Mộ Bảo vô thức ôm chặt lấy cổ Nghiên Thời

Thất, bĩu môi nhỏ giọng phản bác: "Vậy ba cũng là con trai, ba cũng nên ngủ một mình đi!"

Bầu không khí lặng lẽ lan tràn trong phòng khách...

Nghiên Thời Thất dở khóc dở cười nhìn cảnh này, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật, trong mắt cô lóe lên vẻ ranh mãnh: "Ừ, Mộ Bảo nói đúng!"

Thấy vậy, Tần Bách Duật bình tĩnh đặt tách trà xuống, co chân đứng lên, bước chầm chậm tới trước mặt Nghiên Thời Thất, đưa tay kẹp lấy nách Mộ Bảo rồi ôm lấy cậu bé.

Mộ Bảo uốn éo người, vốn còn định giãy giụa, nhưng bắt gặp ánh mắt sâu xa của Tần Bách Duật thì lại phải yên lặng.

Cậu nhóc mở to đôi mắt đen láy trong veo, nhìn Tần Bách Duật đang ôm mình trong lòng, sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm vỗ nhẹ vào mặt của anh: "Ba, cụ nói, tức giận mau già!"

"Ba không tức giận!" Tần Bách Duật khẽ cong môi, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu bé xuống rồi bóp nhẹ: "Ra ngoài lâu như vậy, con có nhớ bác Cả của con không?"

Lúc này Mộ Bảo mới đưa một ngón tay lên gãi má, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Nhớ bác Cả!"

"Vậy ngày mai ba đưa con tới nhà bác Cả chơi vài ngày."

Dứt lời, Mộ Bảo vội vàng gật đầu, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn ba!" Sau đó, cậu bé lanh lợi vội vàng quay đầu lại nhìn Nghiên Thời Thất, vỗ tay một cách phấn khích, nũng nịu nói: "Mẹ, ngày mai chúng ta có thể đi gặp bác Cả rồi!"

Tần Bách Duật: "?"

Anh nheo mắt nhướng mày: "Mẹ con không đi!"

Mộ Bảo đang hoan hô lập tức sững lại: "Tại sao mẹ lại không đi?"

Tần Bách Duật hơi ngả người về phía sau, kéo giãn khoảng cách, rủ mắt nhìn cậu bé: "Mẹ con còn có việc."

Mộ Bảo bán tín bán nghi nhìn Tần Bách Duật, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống.

Mà Nghiên Thời Thất vừa nhìn thấy bộ dạng tủi thân của Mộ Bảo, trái tim đã mềm nhũn, đang định tiến lên dỗ dành cậu bé thì Mộ Bảo đã giãy ra khỏi vòng tay của Tần Bách Duật rồi hạ xuống đất.

Cậu nhóc không nói câu nào đã chạy lên tầng, Nghiên Thời Thất muốn chạy theo nhưng lại bị Tần Bách Duật ôm chặt lấy eo: "Không cần đi, để thẳng bé bình tĩnh lại một chút!"

Nghiên Thời Thất vươn tay đập vai anh, cười quở mắng: "Anh đừng làm loạn nữa, thằng bé mới tí tuổi, bình tĩnh cái nỗi gì!"

Nghe vậy, trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Bách Duật ánh lên tia sáng nguy hiểm, anh siết nhẹ phần eo 〽️ề_Ⓜ️ ⓜ_ạ_ï của cô, cúi đầu thầm thì bên tai cô: "Dù bao nhiêu tuổi, anh cũng không thể để cho thằng bé có thói quen ngày ngày dính lấy em được!"

Nghiên Thời Thất chưa kịp phản ứng, điện thoại di động trong túi quần Tần Bách Duật đã bất ngờ đổ chuông.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, là anh cả Tần Bách Ngạn gọi tới.

Máy vừa được kết nối, Tần Bách Ngạn đã sang sảng cất tiếng trước: "Mộ Bảo vừa gọi cho anh nói thằng bé nhớ anh. Đứa trẻ này thật ngọt ngào! Chú Tư, dặn bảo mẫu dọn phòng cho anh, ngày mai anh sẽ đến Vịnh Lâm Hồ ở một thời gian!"

Chương (1-2252)