← Ch.1878 | Ch.1880 → |
CHƯƠNG 1879: Ý CHÍ CỦA MẶC LƯƠNG VŨ SUY SỤP
Nghe thấy lời an ủi của Ưng Phi Phi, Mặc Lương Vũ không những không cảm thấy dễ chịu hơn mà lại càng thêm buồn bã.
Cậu ta giống như một đứa trẻ bị ức 𝒽●ıế●𝐩, đôi mắt phiếm hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để Ưng Phi Phi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Tốt xấu gì cậu ta cũng là một thiếu gia trong giới thượng lưu, thế mà bây giờ đến cả tám mươi tệ tiền xe cũng không trả nổi!
Cha ruột chặn đứng con đường tài lộ của cậu ta, các anh em đều không liên lạc được, một phen biến cố bất ngờ không kịp đề phòng này khiến cho ý chí của một người chưa từng nếm mùi thất bại như Mặc Lương Vũ bỗng suy sụp.
Cậu ta nhếch khóe môi, lê chân đi ra ngoài bệ cửa dưới ánh mắt lo lắng của Ưng Phi Phi: "Có cơm không? Tôi đói!"
Mặc Lương Vũ xoay người chống tay lên bệ cửa sổ, khàn giọng nói.
Cậu ta đứng quay lưng lại với Ưng Phi Phi, hốc mắt dần đỏ ửng lên.
Ưng Phi Phi nghe ra tiếng nói nghẹn ngào của cậu ta, thầm nhận ra nỗi buồn trong đó, liền thở dài nói: "Bây giờ tôi đi nấu cơm, anh... cũng đừng đứng lâu quá, chân còn chưa khỏi hẳn!"
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Mặc Lương Vũ nghiêng vai ngoái đầu nhìn lại, lời dặn dò của Ưng Phi Phi lởn vởn bên tai khiến cậu ta càng muốn khóc!
Quả nhiên, hoạn nạn mới thấy chân tình!
Chỉ chốc lát sau, mùi hương thức ăn từ phòng bếp bay ra.
Sau một tràng tiếng nồi niêu va chạm, Ưng Phi Phi tháo tạp dề, quay lại phòng khách nói: "Ăn được rồi!"
Lúc này, Mặc Lương Vũ vẫn đang nhoài người ra bệ cửa sổ đứng thẳng dậy, mới đi về phía trước hai bước, khuỷu tay đã được Ưng Phi Phi đỡ lấy: "Chân không sao chứ? Không phải đã dặn anh không được đứng lâu quá sao?"
Mặc Lương Vũ yên lặng lắc đầu, ánh mắt cũng mất đi sắc thái ngày xưa.
Trên bàn cơm đã bày sẵn hai đĩa rau xào và cơm, thịt dê kho thì là và trứng gà xào dưa leo, vốn là những món cơm gia đình rất bình thường.
Ưng Phi Phi liếc nhìn vào mắt Mặc Lương Vũ, sợ cậu ta ghét bỏ liền giải thích: "Tôi thấy anh đói bụng nên làm hai món rau xào, nếu anh không thích ăn thì trong tủ lạnh..."
"Thích ăn!"
Mặc Lương Vũ nói liền hai chữ rồi lập tức ngồi vào ghế, bưng bát cơm lên, bắt đầu động đũa.
Đừng nói thịt dê nấu thìa là, bây giờ ngay cả một que kem cậu ta còn không mua nổi, còn có tư cách gì mà kén chọn!
Ưng Phi Phi nhìn dáng vẻ Mặc Lương Vũ buồn bực ăn cơm mà trong lòng càng chua xót.
Mặc Lương Vũ từng quần là áo lượt, kiêu ngạo cỡ nào, thế mà chỉ do biến cố gia đình mà từ một con sói hạ cấp xuống thành chú chó nhỏ!
Ưng Phi Phi bất lực thở dài thành tiếng, cũng không biết anh có thể vượt qua được cú sốc này không!
Khoảng thời gian sau đó, hai người đều im lặng ăn cơm tối, Mặc Lương Vũ không chịu nói gì, Ưng Phi Phi cũng không quấy rầy cậu ta.
Đến khi ăn xong hết đồ ăn, Mặc Lương Vũ mới nhìn sang, lo lắng hỏi: "Đêm nay tôi ngủ lại đây được không?"
Ưng Phi Phi muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủ ê cùng với mấy ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau của cậu ta thì nhất thời không đành lòng, bèn gật đầu đồng ý: "Có thể, phòng ngủ phụ bình thường không có ai dùng, lát nữa tôi thu dọn một chút là ngủ được!"
"Không cần thu dọn, có mặt sàn để tôi ngủ là được!"
Mặc Lương Vũ không dám kén cá chọn canh chút nào. Bây giờ cậu ta nghèo kiết xác không xu dính túi, nếu còn tiếp tục kén chọn, bị Ưng Phi Phi đuổi ra khỏi nhà thì chỉ còn nước ngủ ngoài đường mà thôi!
Đêm đó, Mặc Lương Vũ vào nằm trong phòng ngủ phụ.
Còn chưa đến tám giờ tối, cậu ta ngồi một mình ở đầu giường, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang.
Sau này cậu ta phải làm thế nào bây giờ?
Một loạt chuyện xảy ra chiều hôm nay đã đủ để chứng minh ông già thật sự muốn cắt đứt tất cả đường lui của cậu ta rồi!
Cuộc sống giàu có nhiều năm như vậy khiến cậu ta chưa bao giờ phải sầu não vì sinh kế.
Nhà họ Mặc bỏ mặc cậu ta, chắc chắn các anh em cũng bị cha cậu ta hạ tối hậu thư, không cho phép giúp đỡ cậu ta.
Làm thế nào để sống tiếp đã trở thành cửa ải khó khăn đầu tiên mà Mặc Lương Vũ phải đối diện trong cuộc đời này!
← Ch. 1878 | Ch. 1880 → |