← Ch.1856 | Ch.1858 → |
CHƯƠNG 1857: CHUNG CƯ NÁT NÀY KIỂU GÌ VẬY, ĐẾN THANG MÁY CŨNG KHÔNG CÓ!
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất hỏi: "Cậu có dư tiền cho cậu ấy vay không? Hay là để tớ cho vay."
So với Ưng Phi Phi ở tầng lớp lao động bình thường, hai mươi nghìn Nhân dân tệ chỉ là hạt cát trong sa mạc đối với Nghiên Thời Thất.
Nhưng Ưng Phi Phi đã mỉm cười và từ chối lời đề nghị của cô: "Không cần đâu, bản thân tớ cũng đã tiết kiệm được một ít tiền. Hơn nữa, cậu ấy tìm tớ chứ không tìm cậu. Tớ đoán chắc là cậu ấy có sự kiêng dè. Tớ chỉ muốn nói với cậu là số tiền này tớ vẫn có thể cho vay được, vì vậy đừng lo lắng về nó nhé!"
Nghiên Thời Thất biết Ưng Phi Phi rất độc lập, nghe được lời từ chối nhã nhặn của cô nàng, cô cũng không cố chấp nữa.
"Phi Phi, cho cậu ấy mượn cũng được, nhưng... chỉ lần này thôi!"
Nghiên Thời Thất có những lo ngại của mình, Ưng Phi Phi hiểu rõ nên gật đầu: "Tớ biết rồi, chỉ giúp việc cấp bách chứ không giúp người nghèo mãi. Tớ cũng chỉ có thể giúp cậu ấy lần này, xem như chút tấm lòng cuối cùng đối với bạn bè."
Thật ra cô và Thập Thất đều biết rằng, từ lâu Doãn An Táp đã không còn coi họ là bạn nữa. Chỉ là họ không biết cô ta có thấy hối hận vì sự xốc nổi ngày trước hay không.
Từ bỏ tất cả những người bạn xung quanh chỉ vì một người đàn ông, có đáng không?
Ưng Phi Phi lại trò chuyện vài câu qua loa với Thập Thất. Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại trang WeChat và chuyển hai mươi nghìn Nhân dân tệ cho Doãn An Táp mà không hề do dự.
Trên trang tin nhắn, Doãn An Táp nhận được tiền chỉ trong vài giây.
Mấy giây sau, cô ta lại gửi một tin nhắn khác: [Cảm ơn cậu, tớ sẽ gửi lại cho cậu trong thời gian sớm nhất. ]
Ưng Phi Phi cong khóe môi và đáp lại bằng động tác OK.
***
Sau khi giải quyết những chuyện vụn vặt này thì cũng đã gần ba giờ chiều.
Ưng Phi Phi kéo lê dép lê đi vào bếp định nấu một ít mì, ăn xong nói không chừng có thể đến công ty trước bốn giờ.
Những nhân viên bình thường cấp dưới chưa bao giờ có quyền tự do. Cho dù xin nghỉ phép, họ cũng không thể quá tùy tiện.
Trong bếp, Ưng Phi Phi mở tủ lạnh, vừa mới lấy ra được mấy cọng rau diếp và mấy quả trứng gà thì cửa căn hộ vang lên tiếng gõ.
Cô ngờ vực dừng lại, đi đến nhìn qua kính mắt mèo, sau đó im lặng.
Cô không muốn mở cửa!
Không hiểu sao mà người ở bên ngoài dường như chắc chắc trong nhà có người, nóng nảy đạp cửa: "Ưng Phi Phi, mở cửa!"
Trong tình cảnh này, Ưng Phi Phi cảm thấy đầu như muốn п.ổ тц.n.𝐠.
Tại sao gần đây tên Mặc Lương Vũ này cứ đeo bám dai dẳng thế nhỉ?
Cô bực bội vò đầu bứt tóc, mở cửa ra, lẳng lặng nhìn Mặc Lương Vũ không lên tiếng.
"Vẻ mặt kia là thế nào, nhanh lên, đón lấy đồ!"
Theo lời thúc giục của Mặc Lương Vũ, Ưng Phi Phi mới phát hiện ra cậu ta đang xách mấy chiếc túi trong siêu thị.
"Anh mua gì vậy?" Cô ngạc nhiên cầm lấy một cái túi rất nặng, đặt nó xuống rồi bắt đầu kiểm tra đồ bên trong.
Mặc Lương Vũ tiện tay đóng cửa lại, 𝖙·𝖍·ở ⓗ·ổ·ռ h·ể·ռ: "Chung cư nát này kiểu gì vậy, đến thang máy cũng không có!"
Ưng Phi Phi không để ý đến cậu ta, vẫn lật xem đồ trong túi.
Thịt thăn ngoại, thịt bò bông tuyết, bia nhập khẩu, nấm cao cấp....
Ưng Phi Phi ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn Mặc Lương Vũ, lắc lắc túi ni lông trong tay: "Cái này không phải cho tôi đấy chứ?"
Đều là hàng cao cấp, cô đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng chưa từng được ăn thử.
Mặc Lương Vũ tiện tay đặt mấy cái túi khác xuống, khom người ngồi xuống bên cạnh kệ giày ở cửa, giọng điệu vô cùng ♓uⓝ-ⓖ 𝐡-ăп-🌀: "Chẳng thế thì sao? Lẽ nào cho chó chắc?"
Ưng Phi Phi: "..."
"Đừng nhìn nữa, mau tìm dép lê cho tôi!"
Ưng Phi Phi cố nén cơn tức giận ở trong lòng, lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê nữ.
Vừa định đặt nó ở trước mặt cậu ta, Mặc Lương Vũ đã bĩu môi ghét bỏ: "Đổi đôi khác đi, màu như phân ấy, kinh c-𝐡ế-𝖙 đi được!"
← Ch. 1856 | Ch. 1858 → |