Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1804

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1804
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1804: THEO DÕI CHẶT CHẼ HOẮC TRÚC NHẠN

Ở một nơi khác, lúc Lăng Vạn Hình vội vàng đi đến nhà hàng Tây của khách sạn thì thấy Uyển Đông, Kỷ Bắc Thành và Hoắc Vân đã ngồi quanh một chiếc bàn bốn người đúng như dự đoán.

Anh đứng ngoài cửa nhà hàng nhìn bọn họ, trái tim chợt nhói đau.

Lăng Vạn Hình không kìm được muốn đi tới đó nhưng lại không biết nên tỏ thái độ gì.

Hiện giờ chuyện Lăng Tử Hoan mất tích làm anh quá mệt mỏi.

Vậy mà Uyển Đông còn tỏ thái độ hờ hững với anh, rõ ràng là đã cho anh ra rìa.

Cảm giác lúng túng khi bị bỏ mặc ngó lơ khiến anh lo sợ không dám bước tới.

Lăng Vạn Hình s1_ế_ⓣ 𝒸_𝒽ặ_✞ tay nhìn chằm chằm khung cảnh phía trước, sau đó xoay người rời khỏi nhà hàng.

Sau khi anh bỏ đi, Tô Uyển Đông dời tầm mắt khỏi thực đơn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, sau đó lắc đầu thở dài.

***

Ngoài cửa, Lăng Vạn Hình gọi điện hỏi Kiều Mục mới biết Mục Nghi đã tìm được ba người của đoàn khách du lịch.

Lăng Vạn Hình nôn nóng định chạy qua xem tình hình thế nào nhưng Kiều Mục lại dặn dò: "Anh Cả à, chỗ này có em và Mục Nghi là đủ rồi, nếu anh không có việc gì thì tốt nhất là mau về phòng theo dõi chặt chẽ Hoắc Trúc Nhạn đi."

"Theo dõi cô ta ư?" Lăng Vạn Hình lập tức nheo mắt, trong lòng bắt đầu dậy sóng.

Kiều Mục đáp vâng, ngừng một lúc mới giải thích: "Em cảm thấy chuyện Hoan Hoan mất tích có liên quan đến chị ta. Dù anh có tin hay không, nhưng vào thời điểm này không thể để Hoắc Trúc Nhạn có cơ hội ở một mình được!"

Lăng Vạn Hình không dám tin vào những điều mình vừa nghe được, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm giữa anh em với nhau, anh vẫn nghiêng về phía Kiều Mục hơn.

"Được, bây giờ anh quay về. Nếu bên chú có thông tin gì mới thì nhắn tin cho anh nhé!"

Sau khi cúp máy, Lăng Vạn Hình không dám trì hoãn thêm nữa mà chạy nhanh về phòng khách.

Về tới cửa, anh híp mắt nhìn cánh cửa phòng đang khép chặt trước mặt, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa, đột ngột quẹt thẻ rồi đấy cửa ra.

Lúc này Hoắc Trúc Nhạn vẫn ngồi ung dung lướt điện thoại trên sô pha. Chị ta ngạc nhiên quay lại hỏi: "Sao anh lại quay về vậy?"

Lăng Vạn Hình chẳng nói chẳng rằng đi vào phòng khách rồi quan sát Hoắc Trúc Nhạn.

Xem ra tất cả vẫn bình thường, chỉ trừ trên đùi có thêm một hộp phấn. Có lẽ sau khi anh đi cô ta đã dặm lại phấn.

Bấy giờ Lăng Vạn Hình mới thả lỏng, nhưng lại không nhìn Hoắc Trúc Nhạn mà thong thả đáp: "Không thấy ngon miệng nên không muốn ăn!"

Hoắc Trúc Nhạn thở ra một hơi, tiếp đó thản nhiên cất hộp phấn vào túi xách rồi nhẹ nhàng an ủi: "Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, Hoan Hoan là đứa trẻ dễ mến, cho dù có người định hại nó cũng chưa chắc đã nỡ ra tay."

Lăng Vạn Hình nghe thấy nhưng không đáp.

Anh không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Rõ ràng mỗi hành động lời nói của Hoắc Trúc Nhạn đều rất đúng mực nhưng anh lại không cảm nhận được sự quan tâm che chở từ những lời an ủi của đối phương.

Hoắc Trúc Nhạn giống như một ngoài đứng quan sát, thỉnh thoảng thêm vài câu trò chuyện nhưng thật ra rất thờ ơ.

Lăng Vạn Hình day trán, ép bản thân tạm thời gạt bỏ nghi ngờ về Hoắc Trúc Nhạn.

Điều làm anh lo lắng hơn cả là phía chú Hai đã tìm ra dấu vết của Hoan Hoan hay chưa.

***

Lúc này, hoàng hôn đã bao phủ lên bầu trời thành phố.

Kiều Mục đang ngồi trên ghế lái phụ, sau khi cúp điện thoại anh quay sang hỏi vệ sĩ đang lái xe: "Các anh tìm thấy ba người đó ở đâu?"

Vệ sĩ nhìn anh rồi thẳng thắn đáp: "Một người ở cảng biển ngoại thành, một người ở bến xe trong trung tâm thành phố, còn một người nữa vốn định đến xưởng chế tạo thủy tinh nhưng giữa đường bị anh Mục giữ lại tại lối vào đường cao tốc."

Chương (1-2252)