← Ch.1563 | Ch.1565 → |
CHƯƠNG 1564: KHÔNG CÓ LỆNH CỦA TÔI, CẬU DÁM ĐỘNG VÀO CÔ ẤY THỬ XEM?
Nghe Lôi Duệ Tu nói vậy, Ôn Tranh lẳng lặng nhìn anh, có vẻ muốn nói lại thôi.
Lôi Duệ Tu ôm cô chậm rãi đi về phía trước. Khi vòng qua chỗ rẽ, anh hỏi: "Sao em không đến sảnh phụ? Đợi anh ngoài cửa suốt à?"
Ôn Tranh gật đầu: "Lúc nãy chưa đói bụng, em muốn đợi anh về cùng ăn."
Cánh môi mỏng của Lôi Duệ Tu cong lên thành nụ cười, anh 💲ï●ế●✝️ c●𝐡ặ●𝖙 khuỷu tay, ghé sát vào tai Ôn Tranh trêu chọc trắng trợn: "Quấn anh thế cơ à?"
"Anh đứng đắn chút đi!" Ôn Tranh nhấc khuỷu tay huých anh: "Rốt cuộc trong hai đứa mình, ai quấn ai hả?"
Cô vừa hỏi xong, Lôi Duệ Tu lập tức làm bộ đứng đắn đưa ra câu trả lời: "Anh quấn em!"
Ôn Tranh dở khóc dở cười liếc anh, vẻ nặng nề giữa hai đầu lông mày cũng vơi bớt.
Thoắt cái hai người đã đi tới sảnh phụ ở đầu bên kia hành lang, còn chưa gõ cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng ra từ bên trong.
Là Hoắc Minh.
Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh lắc đầu bật cười rồi lần lượt đi vào.
Ngoài hành lang, bên cạnh một chậu cây phát tài cao lớn, Tề Kim Gia đang đút hai tay trong túi quần nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, anh ta mới bước ra từ bên cạnh cây bon sai.
Lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến chân, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện phía sau Tề Kim Gia. Hắn nhìn qua bả vai Tề Kim Gia, giọng nói khàn khàn: "Ông chủ, cô ta là Số 0 ư?"
Tề Kim Gia híp mắt, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Chắc chắn là thế!"
Hai mắt vệ sĩ lóe sáng, ngẫm nghĩ mấy giây rồi trầm trọng hỏi ý kiến: "Có cần phải khử không?"
Trong những năm gần đây, điều mà đám thuộc hạ của Tề Kim Gia kiêng kỵ nhất là bằng mặt không bằng lòng!
Nếu không nghe lời thì không cần giữ lại.
Dù sao Tề Kim Gia cũng có vô số thân tín, tìm đại một tên là có thể sai đi làm việc được, nên chả thiếu cô nàng Số 0 này.
Nhưng lúc này, lời đề nghị tên vệ sĩ tự cho là đúng kia chẳng những không được Tề Kim Gia đồng ý mà ngược lại còn bị ánh mắt tàn nhẫn của anh ta dọa sợ.
Tề Kim Gia nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt vừa âm u lạnh lẽo vừa sắc bén: "Không có lệnh của tôi, cậu dám động vào cô ấy thử xem."
Món đồ chơi anh ta nuôi sáu năm, sao có thể tùy tiện hủy diệt như vậy được!
Tốt xấu gì anh ta cũng là ân nhân cứu mạng, chưa kể còn bồi dưỡng khả năng nắm bắt tin tức và rèn luyện bản lĩnh hành động cho cô. Số 0 là thuộc hạ đắc lực mà anh ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức bồi dưỡng nên.
Bây giờ ⓖ-ⓘế-† cô thì lỗ quá!
"Xin lỗi ông chủ, tôi vượt quyền rồi!"
Đáy mắt Tề Kim Gia lập tức lóe lên tia sáng sắc lạnh. Anh ta tiện tay sờ lá cây phát tài trong chậu, lạnh lùng cất tiếng: "Biết mình đã vượt quá ranh giới thì tốt, lần sau không được viện cớ này nữa."
"Vâng, thưa ông chủ."
***
Trong sảnh phụ, sau khi Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh trở lại, Nghiên Thời Thất đang ngồi trước bàn lập tức lên tiếng: "Giải quyết xong mọi việc chưa?"
Ôn Tranh đè nén tâm trạng rầu rĩ, cười tủm tỉm đi tới ngồi bên cạnh cô: "Ừ, ổn rồi!"
Nghiên Thời Thất gật đầu: "Vậy thì tốt. Ông chủ nhà họ Lôi có làm khó anh chị không?"
"Không hề." Ôn Tranh nhìn vẻ mặt lo lắng của Nghiên Thời Thất, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay để dưới bàn của Nghiên Thời Thất: "Em đừng đoán mò, đã qua cả rồi."
Cô nói xong, Hoắc Minh ngồi chéo trên bàn tròn ngậm một cây tăm, ậm ờ hỏi: "Nếu đã qua cả rồi thì mau chóng quyết định chuyện của hai người đi chứ? Nếu kịp thì tôi không ngại nán lại Nam Hải uống rượu mừng của hai người đâu!"
Hoắc Minh vừa dứt lời, những người khác đều nhìn về phía Lôi Duệ Tu.
Nghiên Thời Thất thừa cơ xen vào, ánh mắt láu lỉnh: "Bỗng dưng em cảm thấy có một số chuyện thật sự rất thần kì."
← Ch. 1563 | Ch. 1565 → |