← Ch.1487 | Ch.1489 → |
Nói xong, Lôi Nhạc Đình dừng lại giây lát rồi bổ sung: "Đừng thấy ngoài mặt Lôi Hạc Đình bỏ mặc nó, nhưng sau lưng lại làm không ít chuyện vì Lôi Tiểu Ngũ. Tiểu Phàm, con phải ghi nhớ, muốn giáng cho kẻ địch một đòn trí mạng, nhất định phải tìm ra được tử huyệt của chúng rồi mới được ra tay!"
"Ba, những chuyện khác con đều biết, nhưng trong lô hàng đó có..." Lôi Duệ Phàm lo lắng nói.
Một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Lôi Nhạc Đình, ông ta giơ tay cắt ngang lời anh ta, "Không cần lo lắng. Trong lô hàng đó chẳng có gì cả, chuyện này con cứ xem như mua một bài học! Trước khi tàu ra khơi, ba đã cho người chuyển đồ trong container đi rồi!"
"Gần đây không được yên bình, chuyện này vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bây giờ con tự nghĩ cho kĩ, tối qua Lôi Duệ Tu chỉ nói bừa vài câu đã dọa được con rồi. Rốt cuộc thì ở xét về đầu óc và mưu mô, con thua kém nó bao nhiêu?"
Nói đến mức này, dù Lôi Duệ Phàm có không cam tâm và phẫn nộ hơn nữa cũng đành tự mình nuốt trôi.
Lôi Nhạc Đình thấy anh ta đang ngậm bồ hòn làm ngọt, tiện tay đưa một điếu xì gà cho anh ta, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, thất bại một hai lần có đáng là gì. Sau này còn nhiều thời gian, sắp tới ba sẽ giới thiệu một người với con. Chỉ cần tương lai giữ được qц-𝖆-𝓃 ♓-ệ với người này, vị trí người thừa kế của nhà họ Lôi chắc chắn sẽ thuộc về con!"
Nói đoạn, Lôi Nhạc Đình nhếch môi liếc nhìn Lôi Duệ Phàm.
***
Mười rưỡi tối.
Trăng sáng vằng vặc, gió thổi thoang thoảng, tương đối mát mẻ.
Ôn Tranh hơi loạng choạng ôm sách từ trên xe bước xuống.
Học tập ở cường độ cao khiến cô hơi mệt mỏi, vai ê ẩm, đầu căng nhức.
Lúc này, một bóng người cao ráo đang đứng thẳng tắp dưới ánh trăng bên ngoài biệt thự.
Anh kẹp nửa điếu thuốc trong tay nhưng không hút, ngay khi nhìn thấy Ôn Tranh, anh lập tức vứt đầu lọc thuốc vào thùng rác.
"Sao hôm nay về muộn vậy?"
Lôi Duệ Tu sải tiến đến vòng tay qua vai cô, xót xa hỏi.
Ôn Tranh tựa vào lồng 𝓃ⓖ-ự-𝖈 anh, lắc lắc sách trong tay, "Cố vấn tài chính nói em tiếp thu rất khá, nên hôm nay giảng thêm một chút."
Lôi Duệ Tu chau mày nhìn sách trong tay cô, vừa đón lấy mấy cuốn sách vừa bất mãn cằn nhằn, "Có những thứ đâu thể vừa học là biết ngay được. Ngày mai anh sẽ nói với cố vấn tài chính một tiếng, phương pháp học từng bước một thích hợp với em hơn!"
Ôn Tranh liếc nhìn anh, lắc đầu, "Không cần, em rất có hứng thú với nội dung hiện tại. Kể ra thì nếu năm đó không cãi nhau với người trong nhà, em cũng không đến nỗi nhường bao nhiêu cơ hội học tập cho Ôn Tri Diên. Nhà họ Ôn tuy không kinh doanh đa dạng quy mô như nhà họ Lôi, nhưng cũng có rất nhiều mảng đầu tư. Có trách chỉ trách em tuổi trẻ vô lo vô nghĩ, không có sở trường gì, bây giờ đành phải chăm chỉ bù lại thôi."
Ôn Tranh nhìn nhận bản thân rất tỉnh táo.
Không nói đến những mánh lới ngoài xã hội, việc học tập lí thuyết chính thống trước giờ vẫn là năng lực mà cô còn đang thiếu sót.
Năm xưa đã quen với cuộc sống tự do nay đây mai đó, những thứ cô biết vốn chẳng là gì trước mặt các gia tộc lớn.
Lôi Duệ Tu thấy khuôn mặt Ôn Tranh đầy mệt mỏi thì khẽ 𝖘𝖎ế·ⓣ ⓒ·♓ặ·🌴 vòng tay, xụ mặt nói: "Em muốn học tập, anh có thể hiểu. Nhưng Ôn Tranh à, bây giờ em không chỉ có một mình, dù không nghĩ cho anh, cũng phải nghĩ cho cái bụng của em chứ! Anh không biết ba đã nói gì với em, nhưng nói thật lòng, cho dù em không biết gì cả anh cũng không bận tâm! Quy tắc lề lối nhà họ
Lôi đều do mấy người đời trước đặt ra, có rất nhiều hủ tục lạc hậu nên xóa bỏ từ lâu. Em muốn phát triển bản thân cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu nhất định phải vất vả thế này, anh không ngại cân nhắc việc từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Lôi. Tìm chọn một nơi non xanh nước biếc rồi sống cuộc sống của cặp vợ chồng bình thường, cũng là lựa chọn không tồi."
← Ch. 1487 | Ch. 1489 → |