Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1183

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1183
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1183: ANH ĐỪNG NÓI VỚI EM, ĐI MÀ BÀN BẠC VỚI CHÚ TƯ!

Tần Bách Duật nhếch mép, cười như không cười, "Không loại trừ khả năng này!"

Nghiên Thời Thất cảm thấy rất khó tin: "Nhưng ba mẹ Tần và anh Hai cũng qua đời trên chuyến bay kia, anh ta không thể trách nhà họ Tần được, như vậy chẳng khác nào thêu dệt tội lỗi làm cái cớ!"

Tần Bách Duật thở dài, rời mắt khỏi cửa sổ, kéo bàn tay cô đang đặt trên bụng, đổi đề tài: "Đề nghị trước kia anh nhắc tới với em, em còn nhớ không?"

"Cái nào cơ?" Nghiên Thời Thất hỏi ngược.

"Tới Parma!"

Anh vừa dứt lời, cô bình thản gật đầu, "Em nhớ. Anh muốn em đi Parma ngay bây giờ à?"

Anh hơi nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, "Anh có suy nghĩ này, nhưng vẫn do em quyết định, nếu em không bằng lòng thì bỏ đi."

Vấn đề này có vẻ khá nghiêm trọng.

Nghiên Thời Thất chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Tần Bách Duật, bước về phía trước dựa vào anh, nhẹ nhàng nói, "Anh lo Tống Kỳ Ngự sẽ gây bất lợi cho em phải không?"

"Thủ đoạn của anh ta phần lớn không quá cao siêu, nhưng cực kì hiếm độc. Hôm nay anh ta nói vậy với em, có lẽ là muốn em chuyển lời tới anh."

Tống Kỳ Ngự đang thử cảnh cáo anh. Nếu Tiểu Thất đang mang thai, những tháng ngày của họ sẽ càng khó yên bình.

Rất có thể, đối phương đang theo dõi gắt gao đứa bé này!

Lòng Nghiên Thời Thất nặng trĩu, gương mặt xinh đẹp phủ kín sương lạnh, "Nếu thủ đoạn của Tống Kỳ Ngự hiểm độc, dù em đi đâu thì anh ta cũng sẽ không chịu bỏ qua!"

Ý bóng gió của cô là, tạm thời không định di Parma.

Cuộc sống khó khăn lắm mới bình yên, cô cũng không cảm thấy mình vô dụng tới mức phải trốn chui trốn lủi mới bảo vệ được bé con.

"Em có sợ không?" Ngón tay cái của Tần Bách Duật lặng lẽ miết lên gò má cô, nhẹ nhàng νuố·т ✌️·e da thịt mịn màng.

Nghiên Thời Thất bình thản cười nhạt, lắc lư cọ mặt vào tay anh, "Có gì đáng sợ, anh ở đây, Tống Kỳ Ngự chẳng là gì hết!"

"Ha..." Tần Bách Duật bật cười thành tiếng, "Bà Tần tin tưởng anh như vậy, anh không thể làm em thất vọng rồi!"

Nghiên Thời Thất duỗi tay quấn lấy cần cổ của anh, "Cho dù anh ta làm gì thì cũng phải nói với em được không? Em sẽ cẩn thận, sau này nếu phải ra ngoài, nhất định sẽ để Tiểu Nguyên và Tiểu Lâm đi cùng."

"Còn anh, cũng để Mục Nghi đi theo nhé. Nếu không đủ thì anh điều thêm vài vệ sĩ từ nhà họ Tần. Tóm lại, chúng ta chuẩn bị kĩ càng, nghênh đón âm mưu của Tống Kỳ Ngự."

Mắt Tần Bách Duật trở nên nặng nề. Có một vài việc không nhất thiết phải chờ đối phương ra tay.

Ngày hôm sau, chủ nhật, mười giờ sáng, anh cả Tần Bách Ngạn và chị dâu Dung Khanh đến Vịnh Lâm Hồ.

Ba chiếc xe lần lượt dừng trước cổng biệt thự, hai vợ chồng bước xuống từ chiếc xe ở giữa. Tần Bách Ngạn quay sang nhìn vệ sĩ, "Cầm đồ đạc ở cốp sau vào."

"Rõ, thưa ông chủ!"

Bọn họ đứng nhìn xung quanh trước cổng biệt thự. Anh Cả khinh bỉ nói, "Chỗ này cũng thường thôi, anh nói chứ, qua mấy hôm nữa, nên đón Tiểu Thất về nhà dưỡng thai."

Chị dâu liếc anh, "Anh đừng nói chuyện này với em, đi mà bàn bạc với chú Tư!"

Nghe vậy, anh Cả nín thinh!

Nếu có thể bàn bạc với chú Tư, anh có đến nông nỗi phải oán thầm không?!

Hôm nay tới đây, đúng lúc có vài việc muốn thương lượng cùng em trai!

Lúc này, Nghiên Thời Thất đã chờ ở nhà từ lâu, hân hoan mở cửa chào đón họ vào phòng khách.

Chị Lâm nhiệt tình bưng hoa quả lên.

Anh Tư vẫn chưa xuống, vì sau khi ăn sáng xong, anh đã tới phòng sách.

"Tiểu Thất à, mau để chị xem nào!"

Dung Khanh vừa vào phòng khách đã kéo Nghiên Thời Thất tới trước mặt tỉ mỉ quan sát, không ngừng cảm khái, "Nhìn sắc mặt của em tốt lắm, đứa bé này thương mẹ ghê!"

Chương (1-2252)