← Ch.1164 | Ch.1166 → |
CHƯƠNG 1165: CÁI TÊN TIỂU TẦN NÀY GHÊ GỚM LẮM ĐẤY!
Sau khi rời bệnh viện, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ngồi trong xe van trầm mặc hẳn đi.
Đặc biệt là Nghiên Thời Thất. Cô ngồi gần cửa sổ, nhìn lên trên bầu trời.
Đế Kinh của ngày hôm nay, bầu trời quang đãng không mây, ánh nắng tươi đẹp dường như có thể xua tan mọi u ám trong lòng.
Thân thế từng bị đổi cho nhau của cô và Ôn Tri Diên đã quay về quỹ đạo vốn có, nhưng kết cục của các cô lại không giống nhau cho lắm.
Giờ phút này, trong lòng Nghiên Thời Thất có đủ loại cảm xúc phức tạp.
Cô thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu trước đây Ôn Tri Diên không dùng nhiều tâm cơ và thủ đoạn như vậy thì có lẽ cô ta sẽ không đi tới bước đường hôm nay.
Đại khái, kết cục hiện giờ đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Trên đường trở về, tất cả mọi người đều rất ăn ý không nói chuyện.
Cho đến khi gần tới giao lộ cao tốc của Đế Kinh, Lãnh Dịch Trì mới vuốt đôi mày rậm của mình, hỏi: "Chú Tư, khi nào chú trở về Lệ Thành?"
Tần Bách Duật nghe vậy thì nhìn sang Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh, ánh mắt trầm xuống, đáp: "Trong hai ngày tới thôi."
"Lúc về chở anh theo, anh đi nhà anh Cả đón Tiểu Noãn."
"Vâng."
Trời gần tối, đám người Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh về tới nhà Đoan Mộc.
Dù như thế nào đi nữa, các cô đều phải có một lời giải thích về kết cục của Ôn Tri Diên với ông ngoại.
Còn anh Ba và Lãnh Dịch Diêm thì đã xuống xe giữa đường, theo tài xế nhà họ Lãnh về nhà chính của bọn họ.
Trong phòng khách của nhà Đoan Mộc, ông cụ Đoan Mộc Ngạc đã ngồi vững trên ghế lâu lắm rồi.
Nghe có tiếng động ngoài cửa, ông vội gọi ông Trịnh đi ra ngoài đón người.
Sau khi trở về từ hội trường hôn lễ, thằng Cả Đoan Mộc Bình Lãng đã kể lại đại khái chuyện cho ông nghe.
Với kết cục của Ôn Tri Diên, ông không hề cảm thấy quá đáng một chút nào.
Đối phó với loại người quen làm mưa làm gió như cô ta, nhất định phải đánh một đòn là trúng ngay, nếu không sẽ có họa lớn về sau.
"Ông ngoại, bọn cháu về rồi."
Lúc Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh nắm tay đi vào phòng khách, ông cụ đứng bật dậy ngay.
Ông quan sát trên người các cô bằng ánh mắt sắc bén, thấy không có chỗ nào không ổn thì mới yên lòng.
"Mau, ngồi xuống đi rồi nói chuyện! Hôm nay hai cháu mệt muốn 𝐜-ⓗ-ế-t rồi hả! Tiểu Thất, bụng cháu có sao không? Có mệt hay không? Nếu mệt quá thì đi ngủ trước đi, ông không sốt ruột đâu."
Ông cụ hỏi liên tục làm cho Nghiên Thời Thất dở khóc dở cười.
Cô sờ sờ bụng, cười khẽ đáp: "Ông ngoại, cháu không mệt, không sao hết."
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Người khó chịu phải nói ra, tuyệt đối không được cậy mạnh đâu đấy!"
Ông cụ Đoan Mộc Ngạc lại dặn dò một hơi rồi mới nghiêm túc nhìn về phía Tần Bách Duật.
"Tiểu Tần, ông nghe hết cả sự việc rồi, lần này... lại làm phiền cháu rồi."
Ông cụ hiểu lí lẽ, biết được đầu đuôi sự việc, trong lòng không kiềm được cảm thán lớp trẻ nhân tài xuất hiện liên tục.
Đứa nhỏ Tiểu Tần này ghê gớm lắm đấy!
Có thể chống lưng cho thằng Hai nhà họ Lãnh trong một thời gian dài. Nếu không có Tiểu Tần, thì e là Tiểu Lãnh sẽ không dễ dàng thành công như vậy.
Đoan Mộc Ngạc nhìn Tần Bách Duật với ánh mắt hài lòng vui mừng. Cháu gái ngoan của ông đúng là tinh mắt mà!
"Ông đừng khách sáo, chỉ là cái nhấc tay thôi ạ, không được tính là làm phiền."
Ông cụ như có thật mà vỗ xuống bàn, nói: "Hôm nay, mấy đứa nhỏ ngoan các cháu đều vất vả cả rồi, buổi tối phòng bếp chuẩn bị tiệc nhà, mấy đứa ở lại ăn một bữa cơm đi. Tiểu Tần, cháu uống với ông vài cốc nhé?"
"Không thành vấn đề." Tần Bách Duật gật đầu.
"Được lắm!" Ông cụ giơ cổ tay lên xem giờ trên chiếc đồng hồ kiểu cũ, "Bây giờ vẫn còn sớm, các cháu về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào cơm nước xong, ông Trịnh sẽ đi gọi các cháu."
← Ch. 1164 | Ch. 1166 → |