← Ch.1034 | Ch.1036 → |
CHƯƠNG 1035: XUẤT PHÁT ĐẾN PARMA
Cho tới khi phòng khách trở nên yên tĩnh thì
Kiều Mục mới khoan thai tự đắc tới gần cửa sổ.
Anh ta cầm bao thuốc lá trên cửa sổ lên, tự châm cho mình một điếu. Khác hẳn vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu, bây giờ toàn thân Kiều Mục rất thoải mái.
Ầm ĩ hồi lâu, hóa ra là cô nhóc lo lắng người ngoài hiểu lầm 𝐪⛎●𝐚●ⓝ 𝐡●ệ của họ, bàn tán xằng bậy sau lưng, nên mới cố kéo dãn khoảng cách với anh như hôm qua.
Đúng là lo nghĩ vẩn vơ!
Hơn nữa, hiện giờ lo lắng cũng quá sớm.
Sau này nếu thật sự có thể ở bên nhau, lúc đó phiền não vì việc này vẫn kịp.
Nhưng suy cho cùng, anh vẫn xác định được một điều, trong lòng cô nhóc có anh.
Có thể yên tâm rồi!
Kiều Mục kẹp điếu thuốc phì phèo trên môi, gương mặt mang ý cười, ngay cả hút thuốc cũng cảm thấy không đắng miệng nữa.
"Có việc tìm em à?"
Tần Bách Duật liếc nhìn Kiều Mục hút thuốc cười ngây ngô, hàng mày rậm cau lại.
Kiều Mục nhả ra một luồng khói, "Không có việc thì không được tìm chú à? Anh đến chơi nhà, mai hai đứa đi rồi còn gì? Anh tới thăm!"
Tần Bách Duật không vạch trần bộ dạng giả dối của đối phương.
Hai người hút thuốc xong thì ở trong phòng bếp một lúc, bấy giờ mới cùng quay lại phòng khách.
Kiều Mục lập tức liếc mắt quan sát Lăng Tử
Hoan, rất không khéo, bé cưng nhà anh đang dựa nghiêng trên sô pha, ôm con thỏ trong lòng, ngủ thiếp đi.
Nghiên Thời Thất đứng dậy, đi tới cạnh Tần Bách Duật, nói với Kiều Mục: "Anh hai Kiều, hôm qua Hoan Hoan không ngủ ngon, hay là...
anh đưa con bé về phòng ngủ đi."
Kiều Mục tiếp tục giả vờ, "Đã ngủ rồi à? Thế thì cứ để cô ấy ngủ ở đây đi." Anh trông chừng...
Chưa thốt lên ba chữ cuối, Tần Bách Duật đã cất giọng khàn khàn lạnh lẽo, "Ôm về, hoặc ném ra ngoài, anh chọn đi."
Kiều Mục: "..."
Cuối cùng, anh hai Kiều vẫn không dám tùy tiện chất vấn lời nói của chú tư Tần.
Kiều Mục lườm anh, sau đó khom lưng về phía trước, cẩn thận bế bổng Lăng Tử Hoan từ trên sô pha.
Cô nhóc ngủ không yên, di chuyển đột ngột khiến cô nàng nói mớ vài câu.
Sau đó cô rúc vào lòng Kiều Mục, còn lẩm bẩm:
"Chú Hai, cháu không muốn để ý đến chú nữa."
À!
Nhóc nói không muốn là không muốn à?!
Kiều Mục nhếch mép cười lạnh, ôm cô lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Nghiên Thời Thất mở của hộ anh, đoạn dán sát lên cửa rình trộm bóng dáng đi xa của Kiều Mục.
Chậc chậc!
Không ngờ anh hai Kiều lại là người ngoài lạnh trong nóng!
Rõ ràng biết Hoan Hoan không giấu nổi nỗi lòng, còn cố ý giả vờ thâm trầm trước mặt nhóc con, chọc cô nhóc suýt khóc trước mặt cô.
Nhưng, điều tuyệt vời nhất của tình cảm, có lẽ chính đôi bên thầm mến, rồi đến quá trình khó kìm được tình ý như thế này.
Lăng Tử Hoan vẫn còn nhỏ, anh hai Kiều muốn phá vỡ tình cảm chú cháu vốn có giữa họ thì còn phải đi một đoạn đường rất dài.
***
Tám giờ sáng hôm sau, Tần Bách Duật đưa
Nghiên Thời Thất và đám người Mục Nghi lên máy bay đi tới Parma.
Máy bay tư nhân của nhà Hoắc Minh rất rộng rãi và thoải mái, hơn nữa còn cố ý dành phòng ngủ cho Nghiên Thời Thất nghỉ ngơi.
Từ Los Angeles tới Parma cần khoảng sáu tiếng đồng hồ.
Trên máy bay, Hoắc Minh và Tần Bách Duật ngồi cùng nhau, Hoắc Vân ngồi tít đằng trước xem TV, còn Nghiên Thời Thất tới phòng ngủ.
Cô lo mình sẽ bị ốm nghén nữa, nên dự định ngủ một giấc.
Ba người Tiểu Lâm, Tiểu Nguyên và Mục Nghi ngồi ở vị trí bốn chỗ sau cùng.
Lúc này, Tiểu Lâm nhìn gương mặt vô cảm của
Mục Nghi, ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ cất tiếng hỏi: "Đội trưởng, vì sao anh không xin cậu Tư ở lại Los Angeles?"
Mục Nghi là đội trưởng của họ, việc anh ta thích
Lăng Tử Hoan, thật ra mọi người đều biết rõ.
← Ch. 1034 | Ch. 1036 → |