← Ch.1019 | Ch.1021 → |
CHƯƠNG 1020: ĐẶT MẬT KHẤU LÀ 110, CŨNG THẬT LÀ ĐỘC ĐÁO!
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Minh dẫn Hoắc Vân rời chung cư.
Hai người họ nghỉ trong khách sạn Cao Mỹ cách đó một con phố.
Tuy đã chắc chắn Tần Bách Duật sẽ quay về
Parma, nhưng Hoắc Minh vẫn còn nghi hoặc.
Trước khi đi, anh ta còn ám chỉ sẽ luôn ở Los Angeles để trông chừng anh, nhất định phải cùng nhau trở về.
Cùng lúc đó, trong căn hộ của Kiều Mục ở tầng trên.
Lăng Tử Hoan nghiêm mặt ôm hòm thuốc, rửa sạch vết thương trên mặt Kiều Mục.
Cô nhóc ngồi quỳ trên ghế sô pha, đôi môi vẫn mếu xệch, ánh mắt đầy đau lòng, vừa cầm tăm bông thấm thuốc sát trùng vừa nói: "Chú Hai, còn chỗ nào khác bị thương nữa không? Có bị đau 𝓃gự●↪️ không?"
Cô rất lo lắng cho Kiều Mục, vừa xót lại vừa tức.
"Không đau, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà." Lúc này Kiều Mục đang dựa người lên thành ghế sô pha, thích thú ngồi bắt tréo chân.
Tuy anh ta bị thương, nhưng mà rõ ràng nhóc con đang đau lòng anh kìa.
Có lẽ vì đắc ý vênh váo nên Kiều Mục vừa nói xong đã động tới vết thương bên miệng, đau đến nhíu mày.
Lăng Tử Hoan câm tăm bông chấm chấm lên mặt anh, lải nhải, "Sau này chú Hai ra ngoài, tốt nhất vẫn nên để cho đám Đầu Gỗ đi theo."
Tối nay bọn họ chỉ ra ngoài ăn lẩu, cho nên đám
Đầu Gỗ không đi theo, bằng không thì chú Hai sẽ không thua tên to con kia.
Cô nhóc suy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy có thêm người là có thêm trợ giúp.
Nhưng Kiều Mục lại hiểu sai ý của cô, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, "Cậu ta đi theo có ích gì?
Không nghe chú Tư của cháu nói sao, tên thô kệch kia là quán quân Quyền Anh, có Mục Nghi cũng chẳng có tác dụng gì!"
Lăng Tử Hoan ngượng ngùng nhìn anh ta, miệng mếu xệch không nói gì.
Bầu không khí thoáng trầm xuống.
Sau khi rửa sạch miệng vết thương cho Kiều
Mục, cô nhóc cúi đầu cất thuốc sát trùng vào trong hòm thuốc, sau đó ngồi yên bên cạnh anh, không nói tiếng nào.
Kiều Mục sờ sờ khóe môi, liếc sang Lăng Tử Hoan đang lặng thinh. Anh ta thấy cô nhóc không vui thì không chịu nổi, vừa lúc khóe mắt liếc thấy chiếc va li cỡ lớn đặt trong phòng khách, nên anh ta hắng giọng, còn chưa kịp nói gì thì Lăng Tử Hoan đã hoảng hốt nhìn anh hỏi,
"Chú Hai, chú sao vậy, đau ở đâu hả?"
Kiêu Mục nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, rối tinh rối mù.
Anh ta muốn vươn tay ôm cô nhóc, nhưng phải kiềm chế, hất hàm về phía va li, "Mở va li ra đi!"
Lăng Tử Hoan nhìn theo tầm mắt của anh, ô một tiếng rồi lạch bạch bước sang đó.
Vóc dáng nhỏ nhắn cố sức đẩy ngã chiếc va li, sau đó ngồi xổm xuống, co lại thành một cục, ấn vài cái vẫn mở không ra.
"Chú Hai, có mật khẩu hả?"
Kiêu Mục nhớ lại rồi nói, "Thử 110 xem."
Lăng Tử Hoan ấn mật khẩu, va li mở ra.
Đặt mật khẩu là 110, cũng thật là độc đáo.
Lăng Tử Hoan ngồi xổm mở va li ra, thú bông đủ loại màu sắc đập vào mắt cô nhóc.
Cô nhóc há hốc miệng nhìn đám thú bông con lớn con nhỏ, ở giữa là một con thỏ màu hồng nhạt rất lớn.
Cô xách tai thỏ lên xoa vài cái, ngồi xổm ôm thú bông vào trong ngự*ⓒ, "Chú Hai, sao chú biết cháu thích thỏ vậy? Con thỏ này mềm quá đi!"
Kiều Mục nhìn chằm chằm dáng vẻ thỏa mãn của cô nhóc, rồi lại hất hàm về phía chiếc va li còn lại, "Xem bên kia kìa."
Lăng Tử Hoan vui vẻ nhét con thỏ vào lòng mình, kéo chiếc va li kia ra, thì thầm, "Chiếc này cũng vậy sao? Tất cả đều là thỏ sao?"
Nhưng khi mở khóa kéo ra, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Tất cả đều là đồ ăn! Tràn ngập đồ ăn!
Cô nhóc cầm lên xem, đều là đồ ăn được đựng trong túi hút chân không.
Gà hầm, sườn rim xí muội, bánh trà xanh, gà sốt coca...
← Ch. 1019 | Ch. 1021 → |