← Ch.32 | Ch.34 → |
Hội nghị kết thúc, Hạ Mộ vẫn có cảm giác những người khác đang nghiêm túc đánh cá, còn cô lại ung dung phơi lưới để “câu cá”.
Tống Phục Hành dường như bây giờ mới nhớ đến cô: “Ăn xong rồi à?”
Hạ Mộ nhìn đĩa bánh kem chỉ còn lại kem, có chút áy náy vì đã “cướp” bánh của “con trai cưng”: “Anh còn muốn không, tôi cắt cho anh nhé, bên ngoài còn nhiều lắm. ”
“Bây giờ thì không, chiều ăn. ”
Những người ở đầu dây bên kia, nhìn thì như đang sắp xếp tài liệu trên bàn họp, nhưng thực ra tai ai cũng vểnh lên nghe ngóng, cho đến giờ vẫn không tin nổi.
“Cẩu lương” của tổng giám đốc Tống lại bất ngờ ập đến như vậy, còn là vị dâu tây nữa.
Đang tò mò liếc nhìn, Tống Phục Hành đã vươn tay tắt máy tính, màn hình tối đen.
Mọi người dù có chút tiếc nuối vì không thể xem tiếp, nhưng đã biết được nhiều tin “hot” rồi, ví dụ như tổng giám đốc Tống là một tổng giám đốc thích ăn bánh kem dâu tây cùng bạn gái…
Hạ Mộ nhìn Tống Phục Hành sắp xếp tài liệu trên bàn, lại nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười giờ, vừa vặn có thể bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
“Anh thích ăn món gì?”
“Sao cũng được, tôi không có yêu cầu. ”
Không có yêu cầu, tức là yêu cầu hoàn hảo, quá khó khăn.
Tuy nhiên, cô là một người cha từ bi, có thể bao dung cho đứa con trai quý tộc như thiên nga, có những tật xấu nhỏ không gây hại như kén ăn.
“Vậy tôi đi nấu cơm trước. ” Hạ Mộ tranh thủ thời gian đi vào bếp.
Tống Phục Hành nghe vậy liếc nhìn cô, mơ hồ nhận thấy cô có một sự hưng phấn đặc biệt.
Hạ Mộ vào bếp, bê tất cả rau củ trong tủ lạnh ra, rồi tìm kiếm công thức nấu ăn trên mạng.
Trên mạng có rất nhiều công thức, đa dạng, đủ mọi loại.
Hạ Mộ tìm vài món, cầm dao lên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, quá lâu không vào bếp, có cảm giác tay nghề bị “chai sạn” đến mức sắp “lật xe” vậy.
Bên cạnh bỗng có người nói: “Sao vậy?”
Hạ Mộ nghe thấy tiếng động, hoàn toàn không kịp cất điện thoại, bị anh nhìn thấy hết. Cô có chút ngượng ngùng nói: “Tôi xem công thức, làm vài món mới mẻ. ”
Tống Phục Hành cầm điện thoại của cô, ngón tay khẽ lướt: “Muốn ăn gì?”
“Tôi sao cũng được, anh xem anh muốn ăn gì. ” Hạ Mộ ra vẻ hiền từ của “cha ốc*”
(* ý chỉ nàng tiên ốc nhưng nữ chính muốn làm ba của nam chính nên thành cha ốc)
“Mấy món này được. ” Tống Phục Hành nghi hoặc nhìn cô, tiện tay đặt điện thoại xuống, rửa tay xong chuẩn bị vào bếp.
Đây là cơ hội khó có được để “đút cho con trai cưng ăn” đấy!
Hạ Mộ thấy anh định giúp, vội vàng đưa tay cản lại: “Để tôi làm, anh đi ngủ một lát đi, xong rồi tôi gọi anh. ”
Tống Phục Hành đưa tay lấy con dao trong tay cô: “Không có lý do nào mà khách lại vào bếp nấu ăn cả. ”
Không phải nói để cô nấu cơm sao?
Vậy nếu là anh tự nấu cơm, vậy cô đến đây làm gì?
Hạ Mộ liếc nhìn anh, anh đang nhìn vào công thức trên điện thoại, lấy những nguyên liệu cần thiết từ một túi rau lớn.
Anh cúi mắt chăm chú, những sợi tóc lòa xòa trên trán rũ xuống, khiến đôi mắt và lông mày thêm thanh tú, ánh nắng xuyên qua, góc nghiêng đẹp đến thất thần.
Cô càng nhìn, tim càng đập nhanh: “Nhưng không phải tôi đến mời anh ăn cơm sao?”
Trong bếp yên tĩnh, chỉ có tiếng TV từ phòng khách vọng lại, vì ở xa nên nghe rất nhỏ, càng làm nơi đây thêm tĩnh lặng.
Cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ.
Tống Phục Hành ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lát, khẽ hỏi: “Em muốn làm phụ bếp cho tôi sao?”
Hạ Mộ không hiểu sao lại cảm thấy lời anh nói có hàm ý, rõ ràng hỏi chuyện trong bếp, nhưng dường như lại ẩn chứa một ý nghĩa không nói nên lời.
Hạ Mộ có chút ngại ngùng, tránh ánh mắt anh: “Muốn. ”
Tống Phục Hành khẽ mỉm cười, đưa rau cho cô, giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp một cách kỳ lạ: “Chỉ cần rửa sạch rau là được. ”
Việc này chẳng khác gì không có việc gì làm, giống như việc ngồi cạnh anh họp lúc nãy vậy.
Bây giờ là ngồi cạnh anh nấu cơm…
Hạ Mộ không kìm được liếc nhìn anh, đưa tay nhận rau, xả nước rửa rau.
Ánh nắng buổi trưa xuyên vào bếp, ấm áp và sáng sủa.
Tống Phục Hành vào bếp rất thảnh thơi, những công thức phức tạp mà cô tìm lúc nãy, rõ ràng không hề làm khó anh ấy.
Hạ Mộ rửa rau xong, Tống Phục Hành không còn việc gì khác để cô làm, chỉ thỉnh thoảng đưa chai xì dầu, tìm gia vị, những việc nhàn rỗi như vậy.
Cô không có việc gì làm, nên đặc biệt nhiệt tình trong việc bưng đồ ăn.
Tống Phục Hành vừa nấu xong một món, cô vội vàng tiến lên bưng đồ ăn, loanh quanh bên cạnh anh ấy, vô cùng sốt sắng.
Hạ Mộ vừa ra khỏi bếp, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Tống Phục Hành cúi đầu xem công thức, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Tống Phục Hành lặng lẽ nhìn tin nhắn biến mất khỏi màn hình, ngay sau đó lại hiện lên một tin nhắn khác.
Hạ Mộ đã bày đũa và bát xong ở ngoài, Tống Phục Hành vừa bưng món cuối cùng ra.
Anh đặt đồ ăn lên bàn, đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại của em. ”
“Ồ, được. ” Hạ Mộ nhận điện thoại, màn hình đen sáng lên, hiển thị hai tin nhắn WeChat.
Cô có chút thắc mắc, bấm vào xem là tin nhắn Trần Vĩ gửi vài phút trước, có hai tin.
[Ăn trưa chưa?] [Tối nay có muốn đi ăn cùng không, tôi biết một nhà hàng rất ngon. ] Phía sau là một biểu cảm cười, trông đặc biệt thân mật, như thể họ đã rất quen thuộc và thường xuyên trò chuyện.
Hạ Mộ nhíu mày, vội vàng nhìn sang Tống Phục Hành đối diện, anh đã yên lặng ngồi xuống, không thấy có phản ứng gì.
Không biết anh có nhìn thấy không, nếu nhìn thấy sẽ hiểu lầm chứ?
Cô có ý muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ không có lý do gì lại nhắc đến.
Cô vừa ngồi xuống, vừa gửi tin nhắn WeChat cho Trần Vĩ, trực tiếp từ chối.
[Không cần đâu, cảm ơn. ]
Cô nhân lúc gắp đồ ăn, liếc nhìn Tống Phục Hành đối diện, vắt óc suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy “nghìn xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên*”: “Anh nấu ngon thật, đầu bếp khách sạn năm sao cũng không bằng anh. ”
(*nịnh hót thì không sợ sai)
Tống Phục Hành ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Em chưa ăn đã nếm ra rồi sao?”
Hạ Mộ bị vạch trần ngay trước mặt, nhanh chóng gắp một miếng thức ăn, xúc một miếng cơm, ăn rất nghiêm túc.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên một tiếng, Hạ Mộ liếc nhìn, có người tag cô trong group “Triều đình của trẫm”.
Cô tiện tay mở ra xem, là Tống Gia Thư chụp một bức ảnh màn hình từ Weibo chính thức của MZ.
Nội dung là xử lý và xin lỗi về loạt lùm xùm trước đó, đồng thời quyết định sa thải những người liên quan, chấm dứt hợp đồng với nhà thiết kế Lâm Tê, và chân thành xin lỗi Hạ Mộ, thừa nhận trước đây việc đánh giá của quản lý nội bộ MZ có vấn đề.
Loạt xử lý này có thể coi là “tráng sĩ đoạn tí”, nội bộ đã có sự điều chuyển rất lớn, đặc biệt là việc chấm dứt hợp đồng với Lâm Tê, triển lãm trang sức cũng sẽ bị hủy bỏ, một loạt hoạt động sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng, có thể coi là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử của MZ.
(*dũng sĩ chặt tay)
Và người đã gây ra sự tổn thương tận cốt lõi này lại đang ngồi ăn cơm đối diện cô, còn nấu cơm cho cô ăn.
Tống Gia Thư lại liên tục gửi ảnh chụp màn hình vào nhóm WeChat, kèm theo mấy chục dòng “hahahaha”.
Trên ảnh là Weibo của Lâm Tê, hiển thị người dùng không tồn tại.
Hạ Mộ tiện tay mở Weibo, Weibo chính thức của MZ quả nhiên đã tag cô, và dưới phần bình luận một lần nữa xin lỗi cô, đồng thời cho biết sẽ đàm phán về việc bồi thường với cô.
Hạ Mộ liếc nhìn, chỉ trả lời hai chữ: “Hủy hợp đồng. ”
Cô trả lời xong lướt xuống, bình luận đã sớm lạc đề.
“Ba ba ơi, cầu ảnh học sinh giỏi kia, con ở đây cảm ơn ba!” “Tôi có một người bạn nói cô ấy muốn xem mặt nam chính của ‘Dấu ấn’, được không?” “Ba ơi, con gọi cha một tiếng ba, ba có đồng ý không, ba đồng ý rồi, thì cho con xem ảnh nam chính kia đi mà~”
Hạ Mộ bị cái xưng hô này làm cho hoang mang, mới nhớ ra sau khi Tống Phục Hành thêm WeChat của cô, cô đã đăng một Weibo, tự xưng là “cha già”.
Cô vội vàng bấm vào dòng Weibo đó, quả nhiên bên dưới có thêm rất nhiều “tiểu tử”, làm nũng, đáng yêu, lăn lộn đòi xem ảnh.
Hạ Mộ dở khóc dở cười, không kìm được bật cười.
Tống Phục Hành ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt khẽ hạ xuống, dừng lại trên chiếc điện thoại cô đang cầm.
Anh khẽ cụp mắt, hàng mi dài thẳng che khuất cảm xúc trong mắt, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hạ Mộ nhìn những bình luận này, bỗng nhiên lo lắng anh sẽ nhìn thấy. Cô nhìn Tống Phục Hành, cẩn thận hỏi: “Anh có dùng Weibo không?”
Tống Phục Hành chậm rãi ăn cơm, khẽ nói: “Không dùng. ”
Hạ Mộ thở phào nhẹ nhõm, cười che giấu: “Tôi thấy anh ngay cả WeChat cũng không đăng, chắc là người không dùng Weibo, không dùng cũng tốt, với anh thì quá lãng phí thời gian. ”
Tống Phục Hành khẽ nhướng mi, từ từ nhìn cô, trong mắt có một sự lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng bên dưới lại không nhìn ra chiều sâu.
Hạ Mộ không hiểu sao cảm thấy da thịt căng thẳng, chân vội vàng khép lại và rụt vào, nhưng bắp chân lại vô tình kẹp vào thứ gì đó, khá cứng, thậm chí xuyên qua lớp quần áo còn cảm nhận được nhiệt độ.
Cô ngớ người, theo bản năng 🎋·ẹ·ρ 𝒸ⓗặ·✞ lại và rụt về, cúi đầu nhìn, kẹp đúng chân Tống Phục Hành!
Chân anh dài, đôi chân thon dài duỗi thẳng tùy ý, đặc biệt thoải mái, vừa vặn luồn giữa hai bắp chân cô. Một động tác của cô đã chạm vào chân anh ấy, quấn quýt trông thật mập mờ.
Cô vội vàng buông chân ra, rụt chân vào gầm ghế, mặt nóng bừng. Cái “vô tình” này quá giống “gợi tình” rồi, ngay cả cô cũng cảm thấy chột dạ.
Tống Phục Hành không thu chân lại, vẫn thoải mái, chỉ nhìn cô im lặng.
Hạ Mộ bị anh nhìn chằm chằm đến mức ngượng ngùng: “Tôi vừa nãy không nhìn thấy, không cố ý kẹp chân anh đâu. ”
Cô vừa nói xong câu này, lập tức hối hận, mặt đỏ bừng.
Hành động này vốn đã mập mờ và giống trêu ghẹo, nói ra trong tình huống này thì càng không rõ ràng, chi bằng đừng nói, càng nói càng sai…
← Ch. 32 | Ch. 34 → |