← Ch.05 | Ch.07 → |
Bình minh có thể giúp xoa dịu vết thương của bóng đêm. Nhìn thấy những tia nắng đầu tiên le lói, Ẩn Trúc khẽ nhắm hai mắt lại thả lỏng mình và cảm thấy vẫn nên bắt đầu một ngày mới bằng tâm trạng vui vẻ. Đêm qua cô cũng không bị mất ngủ, cúa sốc mà Ngô Dạ Lai gây ra cho cô ngày hôm qua, giờ đây cảm giác cũng dần tê dại rồi. Đau hay không đau, Ẩn Trúc không còn để ý tới nữa, cũng không còn cảm thấy cí gì đó quá ghê gớm cả. Có lúc cô nghĩ mình đã miễn dịch với cảm giác này, chắc bản thân cô cũng đã đắc đạo thành tiên rồi.
Đau là cảm giác không có những nhịp đập thổn thức của hạnh phúc, cảm giác đau khổ mà anh mang tới, với cô trước kia cũng là sự ngọt ngào tuyệt vời.... Có thể bây giờ cảm xúc không đạt tới mức độ đó nữa, nhưng cô vẫn cố hết sức để duy trì thói quen đó, Ẩn trúc bất giác tự giễu cợt bản thân mình. Cô đã từng thầm mong, chỉ cần có anh thôi cô sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì khác từ anh nữa. Còn giờ thì sao? Gia đình, công việc, bạn bè đều là chỗ dựa của cô, còn anh thì ngược lại, bất luận có ở đâu, ở bất kì khoảng cách nào, anh cũng là người xa cách cô nhất.
Mỗi sáng tỉnh dậy, Ẩn Trúc lại cảm thấy mình giống như một cái máy, guồng máy đã chuyển động thì rất khó có thể dừng lại. Cho dù là thế, nhưng đã quen với nhịp sống này rồi nên cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, có thêm một vài việc dễ chịu điểm xuyết, bôi trơn làm cho cỗ máy như cô cũng sẽ hoàn thành mọi việc đúng thời gian quy định và đảm bảo cả về chất lượng.
Buổi trưa, Ẩn Trúc cùng Tiêu Ly tham dự một bữa tiệc chiêu đãi. Sau bữa tiệc, Tiêu Ly đột nhiên nói với cô: "Buổi chiều em nghỉ đi, về nhà chịu khó nghỉ ngơi".
Ẩn Trúc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tiêu Ly rất phong đô. Không sai, nhưng anh chưa bao giờ làm những việc kiểu mua chuộc lòng người như thể, hành động tốt đẹp đó của anh quả thực là đã rất nể mặt một thư ký như cô rồi. Cô nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, nên khách sáo vòng vo một lúc hay sẽ nhận lời, đồng ý ngay?
Tiêu Ly không cho cô nhiều tời gian nghĩ dông dài, "Tháng này em làm thêm rất nhiều, giờ cũng đã sắp cuối tháng rồi, em không nghỉ phép cũng phí ra"
Đây là quy định, cũng là một trong những chế độ phúc lợi của công ty. Công ty thực hiện chế độ làm thêm giờ và nghỉ phép khá linh hoạt, nhân viên làm thêm giờ, ngoài việc được hưởng những chế độ trả lương theo quy định hiện hành của nhà nước, thời gian làm thêm giờ được cộng dồn thành thời gian nghỉ phép, nhưng chỉ có hiệu lực trong tháng đó mà thôi. Ví dụ tối hôm trước bạn làm thêm bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu từ ngày hôm sau của tháng đó, nếu bạn thấy công việc không có gì quan trọng thì có thể nghỉ phép bốn tiếng, chỉ cần nói với cấp trên một câu là được. Rất tự do, thoải mái.
Trước kia Ẩn Trúc thường tích lũy kiểu nghỉ phép này, dồn vào cuối tuần đến nơi Ngô Dạ Lai đóng quân thăm anh. Tích lũy được rất nhiều, nhưng hai năm nay, cô mới đến chỗ anh được hai lần. Anh tường rất bận, tìm được một khoảng thời gian mà cả hai đều rảnh thật không dễ dàng gì. Đến nơi rồi, đơn vị anh công tác sẽ bố trí chỗ ăn chỗ ở cho cô, anh thì không thể gác công việc lại chỉ để ở riêng bên cô được, phần lớn thời gian, cô thường ở một mình trong phòng đợi kỳ nghỉ trôi qua. Sân bay của bọn anh là cứ điểm quan trọng nên không cho phép bất kỳ ai vào thăm quan. Quá nhiều vấn đề xuất hiện trước mắt khiến cô không biết phải làm sao. Quá nhiều vấn đề xuất hiện trước mắt khiến cô không biết phải làm sao. Dần dần, cô cũng thấy nản, những nagyf nghỉ đối với cô không còn hấp dẫn nữa. Một người không có không gian riêng tư như cô mà không đi làm thì ở nhà cũng không biết làm gì.
"Về nhà chịu khó nghỉ ngơi đi" Tiêu Ly nói xong lái xe đi thẳng.
Thực ra, anh biết hôm nay mình có hơi nhiều chuyện, đây không phải là phong cách làm việc thường thấy của anh. Đối với Phùng Ẩn Trúc, về cơ bản là anh tin tưởng cô. Chưa nói đến vấn đề năng lực, cô là một trong số ít những người phụ nữ mang lại cho anh cảm giác yên tâm. Thật ra trong hai năm làm việc, anh nhận thấy Phùng Ẩn trúc không phải là kiểu phụ nữ tinh ranh, thủ đoạn, nhưng cô lại có thẻ nhanh chóng nắm bắt công việc, cư xử hòa nhã với mọi người, không gay ra bất kỳ điều thị ohi nào, những điều này thật sự là những ưu điểm rất đáng quý. Vì vậy, lần thuyên chyển công tác này, khi biết cấp trên cho anh đưa một hai người theo thì người đầu tiên anhh nghĩ tới chính là cô. Mặc dù không có nhiều tiếp xúc riêng với Phùng Ẩn Trúc, nhưng sự phối hợp ăn ý trong công việc giũa hai người cũng đủ để hỗ trợ anh trong công việc trên cương vị mới.
Lời đề nghị của anh này hôm nay thật ra cũng không phải là hoàn toàn nẫu nhiên. Suốt hai năm làm việc, số lần nghỉ phép của Phùng Ẩn Trúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cần cù chăm chỉ, tận tâm tận tụy đương nhiên là tốt, nhưng người chăm chỉ quá cũng mang đến một thứ áp lực vô hình cho những người xung quanh.
Chu Dao Hồng từng nửa đùa nửa thật trách mó Phùng Ẩn Trúc làm việc không biết mệt mỏi, chỉ làm thêm mà không nghỉ phép khiến cho mọi người đều ngại không dám để cho cô làm thêm giờ nữa. Mấy người còn lại trong phòng thư ký, người thì bận chuyện gia đình, có con nhỏ, người thì mải với chuyện yêu đương, như La Phu có chồng nhưng cũng rơi vào tình trạng mỗi người một ngả như Phùng Ẩn Trúc nên đã trở thành đối tượng thích hợp nhất cho việc làm thêm giờ. Nếu như sau khi cô làm them giờ rồi lại tìm cơ hội để nghỉ phép như những người khác thì họ cũng sẽ cảm thấy yên tâm thoải mái hơn, nhưng Phùng Trúc Ẩn lại thường xuyên quên mất việc nghỉ phép, lâu dần cũng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Chế độ chính sách là chế độ chính sách, Tiêu Ly hi vọng Phùng Ẩn Trúc có thể hiểu được điều này nhưng cũng vẫn tôn trọng chế độ hiện hành của công ty. Nhân viên lý tưởng trong suy nghĩ của anh, không phải là người công hiến toàn bộ tâm trí và sức lực cho công ty và công việc, mà là người biết kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi. Nếu như bảo anh phải tìm xem Phùng Ẩn Trúc có điều gì chưa được, thì đấy chính là việc cô đã ép mình quá chặt, nhìn qua thì tưởng là một người rất dễ tính nhưng hàng ngày cô đều làm việc rất tuân thủ nguyên tắc và tỉ mỉ chu đáo. Mặc dù đã quyết định là sẽ đưa cô đi theo, nhưng tiêu Ly hoàn toàn không muốn những người khác nghĩ rằng cô ó được điều này là nhờ vào sự làm việc chăm chỉ không biết đến ngày nghỉ của mình.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |