Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2198

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2198
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2198: ANH BIẾT TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM ĐÃ LÀM

Sau một thời gian dài cô đơn, trong buổi tối mà Tô Uyển Đông vỡ òa cảm xúc, hai người lại hòa làm một.

Có lẽ đây chính là tình yêu, khiến người ta tổn thương, khiến người ta đau đớn, nhưng dù là thế vẫn không thể nào quên được.

***

Ngày hôm sau, bốn giờ sáng.

Tô Uyển Đông từ từ tỉnh giấc, chị mở mắt ra nhìn phòng ngủ mờ tối, thất thần trong phút chốc, hình ảnh tối qua ngay lập tức xâm chiếm tâm trí chị.

Tô Uyển Đông đảo mắt theo nhịp tim hỗn loạn, nhưng lại bất ngờ phát hiện bên giường bên cạnh mình không có người, vươn tay sang, dường như vẫn còn chút hơi ấm.

Tô Uyển Đông chống người ngồi dậy, thắt lưng và bụng đau nhói.

Trong góc phòng bật một chiếc đèn ngủ với ánh sáng dịu dàng, Tô Uyển Đông cúi đầu nhìn dấu vết trên người mình, trong mắt ánh lên vẻ mơ màng.

Không biết tại sao lại đi đến bước này, có lẽ là do không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng cởi bỏ lớp áo giáp kháng cự, để anh chiếm đoạt.

Tô Uyển Đông thở dài nhìn quanh, muốn tìm quần áo của mình ngày hôm qua.

Tuy nhiên, mặt đất sạch sẽ, ngoại trừ đệm chăn hơi xộc xệch thì không nhìn thấy quần áo của chị đâu.

Tô Uyển Đông dựa vào đầu giường, khóe mắt lóe lên, chị nhìn thấy bộ đồ ngủ mình đã từng mặc được xếp ngay ngắn bên gối.

Là... Lăng Vạn Hình đã để ở đó sao?

Tô Uyển Đông mặc bộ đồ ngủ rồi từ tốn ra khỏi khỏi giường, cảm giác hơi khó chịu khiến chị cau mày.

Một lúc sau, chị bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh hành lang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lăng Vạn Hình đâu.

Mới bốn giờ sáng mà anh ấy đã đi đâu?

Sau sự việc bất ngờ tối qua, anh đã rời đi rồi ư?

Tô Uyển Đông chậm rãi đi xuống cầu thang xoắn ốc, rất nhanh đã bị thu hút bởi tiếng động trong nhà bếp.

Chị nhẹ nhàng bước về phía trước. Dưới ánh đèn bếp sáng trưng, chị lại nhìn thấy Lăng Vạn Hình đang nấu cháo cho mình vào lúc sáng sớm.

Giờ này, ngay cả người giúp việc cũng chưa thức dậy.

Hơn nữa... trong suốt những năm qua, đều là Tô Uyển Đông bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho anh vào lúc bốn giờ sáng khi sắc trời còn mờ tối.

Tô Uyển Đông không bước tới mà xoay người đi lên tầng.

Có lẽ Tô Uyển Đông không biết phải đối mặt như thế nào nên đã chọn cách trốn tránh.

5h 30 sáng, Tô Uyển Đông đang nằm trên giường đột nhiên nghe thấy tiếng động từ cửa phòng.

Chị nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cho đến khi bên giường hơi lún xuống, Tô Uyển Đông cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh nhẹ vuốt má mình.

Sau đó, với hơi thở ấm áp phả vào má chị, Lăng Vạn Hình cúi đầu hôn trộm người trên giường.

Đôi môi mỏng của anh lướt dọc từ giữa trán xuống khóe mắt, hôn lên chóp mũi, lướt qua má Tô Uyển Đông, cuối cùng hôn lên môi chị.

Tô Uyển Đông có chút bối rối vì hơi thở của anh, lông mi của không kiềm được bắt đầu run lên.

Ngay sau đó, một nụ cười thỏa mãn từ từ nở rộng trên đôi môi mỏng của Lăng Vạn Hình.

Anh ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Tô Uyển Đông hôn một cái, cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Tô Uyển Đông thở dài một tiếng, biết mình không thể giả vờ được nữa, đành phải mở mắt ra.

Lúc này, bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, anh ngồi ở trên giường, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Lăng Vạn Hình đặt tay Tô Uyển Đông vào lòng bàn tay mình, vuốt v e: "Anh đã nấu món cháo trứng hột vịt bắc thảo mà em thích ăn rồi. Hôm nay con gái muốn ăn cháo bí đỏ, anh cũng nấu một phần, có muốn dậy nếm thử không?"

Dường như anh thật sự rất hiểu sở thích của Tô Uyển Đông.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông vừa gật đầu vừa vén chăn lên: "Sao anh dậy sớm vậy? Những việc này để em làm là được rồi."

"Cũng như nhau mà, trước đây vẫn luôn là em làm, sau này sẽ đổi thành anh làm."

Trái tim Tô Uyển Đông run lên, thất thần nhìn anh, hóa ra anh biết mình đã từng làm những gì...

Có lẽ là đọc được sự kinh ngạc trong mắt Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình mỉm cười dịu dàng: "Anh biết tất cả những gì em đã làm."

Chương (1-2252)