Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2197

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2197
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2197: TÔ UYỂN ĐÔNG MẤT KIỂM SOÁT

Tô Uyển Đông như vậy khiến Lăng Vạn Hình rất hoảng sợ.

Anh bước đến đứng trước mặt Tô Uyển Đông, nhìn kỹ mới nhận ra chị đã bật khóc.

Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Uyển Đông có cảm xúc dữ dội như vậy trước mặt anh.

"Uyển Đông?" Lăng Vạn Hình dè dặt gọi tên chị, đưa tay lên muốn lau nước mắt, song đầu ngón tay còn chưa chạm vào má thì đã bị Tô Uyển Đông hất ra: "Bây giờ anh làm những việc này thì có ích gì?"

Tô Uyển Đông vừa khóc vừa mắng anh, cho dù là mắng nhưng giọng chị vẫn rất nhẹ nhàng.

Tô Uyển Đông là một người phụ nữ như vậy đấy, giận nhưng cũng đâu biết phải thể hiện thế nào?

Ngay cả khi tức giận và phẫn nộ cũng vẫn dịu dàng!

Lăng Vạn Hình ngây người, luống cuống lẩm bẩm: "Em không thích sao?"

"Tôi không thích, tôi không thích chút nào!" Tô Uyển Đông lắc đầu nguầy nguậy, không tự chủ được đưa tay đánh anh mấy cái: "Hai mươi năm qua anh đã làm gì? Sao bây giờ lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, anh yêu tôi rồi sao? Có phải anh thấy có lỗi với tôi không? Tôi không cần anh chuộc lỗi và cũng không cần anh phải làm khổ mình như vậy. Anh không thể buông tha cho tôi được sao? Anh chưa từng yêu tôi, cho dù có làm nhiều hơn nữa thì cũng có thể chứng minh điều gì!"

Tô Uyển Đông vừa khóc thảm thiết vừa đánh anh, sau khi kìm nén cảm xúc quá lâu, cuối cùng tối nay chị đã bộc phát.

Tô Uyển Đông là một người phụ nữ vừa tinh tế vừa dịu dàng, làm gì cũng quen nghĩ cho người khác, cho nên đến cãi nhau cũng không biết, có thể khiến Tô Uyển Đông khóc và thốt ra những lời này đã là giới hạn rồi.

Tô Uyển Đông không muốn nhìn thấy Lăng Vạn Hình tự làm khổ bản thân, không muốn nhìn thấy bàn tay anh dính dầu mỡ, không muốn nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như anh lại trở nên khiêm tốn như vậy.

Người chị yêu là ông chủ nhà họ Lăng đầy khí phách của nhà họ Lăng, không nên là một người đàn ông như đi trên băng mỏng thế này!

Anh càng nhún nhường bao nhiêu thì Tô Uyển Đông lại càng thương anh bấy nhiêu.

Cho dù bị thương tích đầy mình, Tô Uyển Đông vẫn yêu anh!

Đời người có được bao nhiêu hai mươi năm? Thói quen thấm vào máu xương đâu có thể dễ dàng tiêu tan sau hai năm xa cách.

Tô Uyển Đông lắc đầu khóc không thành tiếng, để mặc cho nước mắt trên má rơi xuống mu bàn tay anh, thiêu đốt trái tim anh.

Mắt Lăng Vạn Hình ươn ướt, anh mím đôi môi mỏng ôm Tô Uyển Đông vào lòng, cho dù chị có giãy giụa đến đâu, anh vẫn không buông tay.

"Uyển Đông, anh yêu em, không phải chuộc lỗi, chỉ là... yêu em!"

Những lời này được anh nói vô cùng chân thành, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng lẩm bẩm đầy đau đớn.

Ôm chặt lấy chị, anh nói: "Uyển Đông, sai lầm của anh không có cách nào để chuộc lỗi, em có thể hận anh, có thể trách anh, em muốn làm gì cũng được, nhưng đừng khóc nữa, được không?"

Khi anh vừa dứt lời, Tô Uyển Đông bật khóc nức nở trong vòng tay anh.

Tô Uyển Đông khóc vì tủi thân, khóc cho sự hy sinh của mình, khóc cho tình yêu muộn màng của anh.

Bốn mươi tuổi thì đã sao, trái tim yêu anh vẫn như thuở mới gặp nhau lúc trẻ, ngày nào cũng rung động vì anh.

Tô Uyển Đông đấm vào lưng anh, lực không lớn, nhưng không chịu dừng lại.

Nước mắt của Tô Uyển Đông khiến Lăng Vạn Hình cảm thấy đau lòng đến mức khó thở.

Anh nâng mặt chị lên, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của chị rồi chạm trán mình vào trán chị, nhỏ giọng dỗ dành: "Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, tất cả là anh sai...."

Sau đó, khóe mắt của anh rơi lệ, tan nát cõi lòng đến gần như mất đi lý trí.

Anh không muốn nhìn thấy Uyển Đông khóc, chỉ có thể dùng cách của một người đàn ông để ngăn chặn tiếng khóc của Uyển Đông.

Nụ hôn muộn màng mang theo sự chua xót và nỗi đau của anh.

Người mình yêu rơi lệ ở trước mắt mình, có ai có thể thờ ơ?

Tối nay, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, nhưng trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì lại có hai tâm hồn đang hòa vào nhau.

Chương (1-2252)