Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2194

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2194
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2194: BÀ CHỦ CHỊU ẤM ỨC RỒI!

Trước mắt Tô Uyển Đông, đúng là Lăng Vạn Hình đang thái rau.

Anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần Âu, tay áo xắn lên đến khuỷu, tay cầm dao không ngừng thái rau trên thớt.

Có thể thấy tư thế và động tác của anh vẫn còn vụng về, khoai tây bị anh cắt nát vụn, miếng lớn miếng nhỏ.

Tô Uyển Đông thầm nghĩ chắc hôm nay mình mệt quá rồi nên mới có ảo giác thế này.

Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy anh vào bếp, vậy mà hôm nay lại được chứng kiến.

Tô Uyển Đông nhìn đến ngây người, người đàn ông ở tuổi tứ tuần trong trí nhớ đang dần trở nên ngày càng xa lạ.

Chú Lăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tô Uyển Đông, nhìn theo tầm mắt chị vào trong bếp, sau đó che một tay bên miệng giải thích: "Bà chủ, bây giờ tay nghề nấu ăn của ông chủ tốt lắm đấy."

Tô Uyển Đông sực tỉnh, nhẹ giọng hỏi: "Bắt đầu từ khi nào thế? Anh ấy đã học à?"

Chú Lăng trịnh trọng gật đầu, nhìn miếng thịt bò trên thớt, mỉm cười nói: "Ông chủ biết bà chủ thích ăn nạm bò kho khoai tây, nửa năm nay dành thời gian theo đầu bếp học cách nấu. Không chỉ có vậy, hầu hết các món bà chủ thích ăn, ông chủ đều biết nấu, nhưng kỹ thuật dùng dao... vẫn còn hơi kém!"

Khoai tây và thịt bò mà ông chủ cắt, về cơ bản đều có hình dáng không đồng nhất!

Nghe lời giải thích của chú Lăng, trong lòng Tô Uyển Đông lại lần nữa khơi dậy những gợn sóng lăn tăn.

Có một thoáng, Tô Uyển Đông thật sự muốn tin rằng Lăng Vạn Hình yêu mình.

Số lần người đàn ông tài ba kiêu ngạo kia từng bước vào bếp vô cùng ít ỏi, thế mà bây giờ lại đích thân xuống bếp để nấu món mình thích.

Tất cả đẹp như hoa trong gương, như trăng dưới nước, không chân thật chút nào.

Lát sau, chú Lăng mời Tô Uyển Đông quay lại phòng khách, hai người vừa ngồi xuống, ông thở dài đầy tiếc nuối, "Bà chủ, cô bỏ đi đã hơn bảy trăm ngày, cô không biết trong thời gian đó chúng tôi sống thế nào đâu."

Tô Uyển Đông cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhất thời không đáp lời.

Chú Lăng nhìn nét mặt buồn bã của chị, nói tiếp: "Tôi biết tất cả đều là lỗi của ông chủ, để bà chủ chịu ấm ức rồi!"

Một câu "bà chủ chịu ấm ức rồi" gần như đã đánh tan mọi sự kiên cường mà Tô Uyển Đông cố gắng gắn lên mình.

Tô Uyển Đông hít vào thật sâu, cảm giác tủi thân chậm rãi lan ra.

Tô Uyển Đông mím chặt môi, kìm nén cảm xúc đang dâng trào, im lặng lắc đầu, không nói gì cả.

Chú Lăng đau lòng vỗ vai chị, "Bà chủ, tôi chứng kiến tất cả những gì cô và ông chủ cùng trải qua, cô vất vả ra sao, chúng tôi đều biết rõ. Lần này cô quay về, tuy chúng tôi rất vui, nhưng... cô đừng để mình thiệt thòi quá. Nếu thật sự không thể tha thứ được, thì sau này có thời gian lại về thăm chúng tôi, thế là mọi người cũng vui rồi!"

Chú Lăng là người tận mắt chứng kiến toàn bộ chuyện tình của Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông.

Ở độ tuổi của ông, không tính là đã nhìn thấu hồng trần, nhưng cũng đã thấu hiểu cuộc đời phần nào.

Ông chủ có mắt không tròng, bây giờ phải chịu trừng phạt cũng đáng đời.

Bà chủ là một người phụ nữ tốt như vậy, không nên bị thế tục trói buộc, đi đâu về đâu nên để chị tự quyết định.

Tô Uyển Đông cảm kích nhìn chú Lăng, khẽ nói "Tôi đi vệ sinh chút", sau đó đứng dậy rảo bước lên tầng.

Chị không dám nán lại thêm nữa, sợ mình không kìm nén được cảm xúc.

Tô Uyển Đông rầu rĩ đi lên tầng, thói quen thôi thúc chị dừng lại trước cửa phòng ngủ chính.

Đây từng là nơi hai người sớm tối bên nhau, hai năm không thấy, không biết có còn như ban đầu?

Chương (1-2252)