← Ch.2191 | Ch.2193 → |
CHƯƠNG 2192: TÔ UYỂN ĐÔNG QUAY VỀ BIỆT THỰ NHÀ HỌ LĂNG
Kiều Viễn Hiền không hề che giấu nỗi thất vọng mình dành cho Lăng Vạn Hình, lườm anh một cái rồi bỏ đi cùng ông Đoàn.
Đàn ông đàn ang đã ngoài bốn mươi mà tình cảm và cuộc sống chẳng đâu vào đâu.
Nếu không nể mặt Hoan Hoan, ông đã chẳng chấp nhận để Lăng Vạn Hình làm thông gia với mình.
Nhưng do thân phận, dù địa vị ngang hàng thì Lăng Vạn Hình vẫn phải gọi ông một tiếng "bác Hai".
Sau khi Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn rời đi, Lăng Vạn Hình lúng túng đứng tại chỗ.
Đừng nói bác Hai xem thường anh, chính anh cũng rất khinh thường bản thân.
Kiều Mục đứng bên cạnh vỗ vai anh, "Đừng để ý, ông già nhà em trước giờ vẫn thế!"
Lăng Vạn Hình nhìn anh cười gượng, "Bác Hai cũng đâu nói gì sai."
"Đi thôi, vào thăm Hoan Hoan, vợ chồng chú Tư đang ở tầng dưới khám thai, lát nữa rảnh chúng ta cũng xuống xem thử, nghe nói lần này em dâu mang thai con gái!"
Kiều Mục khoác vai Lăng Vạn Hình vừa đi vừa nói, chuyển đề tài cũ.
Chập tối, dì giúp việc đi chuẩn bị bữa ăn ở cữ cho Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông ngồi bên giường tán gẫu với cô nhóc. Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đã rời khỏi bệnh viện, Lăng Vạn Hình và Kiều Mục ngồi trên sô pha ở đối diện nhìn hai mẹ con, mỗi người ôm một bầu tâm sự.
"Buổi tối anh chị định thế nào?"
Không lâu sau, Kiều Mục lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, anh nhướng mày, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
Lăng Vạn Hình liếc nhìn, "Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì."
Kiều Mục hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Tối qua anh ở lại đây nên chị giúp việc không có chỗ để ngủ. Hay là hôm nay hai người về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai khỏe rồi lại qua đây!"
Ẩn ý là phòng nghỉ không phải dành cho hai người họ, mà đó là phòng của chị giúp việc.
Lúc này Lăng Vạn Hình mới hiểu được dụng ý của Kiều Mục, anh nhìn về phía trước, "Uyển Đông, ý em thế nào?"
Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ quyết định thay Tô Uyển Đông nữa. Nếu chị muốn ở lại bệnh viện, anh sẽ nghĩ cách tìm chỗ nghỉ cho chị.
Tô Uyển Đông đã nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em họ, đang định lên tiếng thì thần trợ giúp Lăng Tử Hoan đã giành nói trước, "Mẹ, hay là mẹ về nhà đi, con quên đem theo mấy bộ quần áo, nhân tiện mẹ lấy giúp con!"
Tô Uyển Đông nghe vậy khẽ cười, "Bây giờ ngày nào con cũng mặc đồng phục bệnh nhân, làm gì mặc đến quần áo khác?"
Lăng Tử Hoan nhanh nhạy kéo cánh tay chị làm nũng: "Bây giờ chưa mặc được, nhưng sau này cũng cần mặc mà. Hơn nữa... con muốn ăn cháo bí đỏ mẹ nấu, thức ăn ở cữ tuy nhiều chất, nhưng con vẫn muốn ăn cơm mẹ nấu hơn!"
Nói đoạn, Lăng Tử Hoan còn cố ý cắn khóe môi, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tô Uyển Đông.
Trước tình cảnh này, mọi lời từ chối đều nghẹn lại.
Tô Uyển Đông bật cười búng nhẹ lên chóp mũi cô nhóc, "Được rồi, vậy mẹ sẽ về nhà nấu cho con, sáng mai đừng ăn cơm đấy, mẹ sẽ đem cháo và cả quần áo qua cho con!"
Lăng Tử Hoan lập tức vỗ tay hoan hô, "Mẹ tuyệt vời nhất!"
***
Nhờ sự trợ giúp của Kiều Mục và Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông quay về được hai ngày, cuối cùng cũng lên đường về biệt thự khi màn đêm buông xuống.
Tô Uyển Đông ngồi sát khung cửa ở hàng ghế sau, cách xa Lăng Vạn Hình.
Hai người mang nặng tâm sự nhìn ra ngoài, rõ ràng cùng một con đường về nhà, nhưng lại mang tâm trạng trái ngược nhau.
Khi xe từ từ đến gần biệt thự nhà họ Lăng, ánh mắt Tô Uyển Đông bỗng chốc bị thu hút ngay.
Chị nhìn ngắm toàn bộ đường nét ngôi nhà được bao trùm trong ánh đèn dịu nhẹ, nhịp tim dần tăng nhanh...
← Ch. 2191 | Ch. 2193 → |