Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2191

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2191
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2191: EM CÓ THỂ TỪ CHỐI ANH, NHƯNG ĐỪNG KHUYÊN ANH BỎ CUỘC

Lần đầu tiên nghe thấy Lăng Vạn Hình thốt ra lời hứa hẹn cả đời, Tô Uyển Đông ngổn ngang cảm xúc.

Tô Uyển Đông nghiêng đầu nhìn anh, hai người ngồi trong khoang xe ngột ngạt nhìn vào mắt nhau, chẳng ai nói gì, chỉ cố đọc suy nghĩ từ khuôn mặt đã hằn sâu hình bóng nhau.

Lăng Vạn Hình không ép buộc Tô Uyển Đông đưa ra câu trả lời, mà từ từ mím môi lại, cảm giác bất an dần tràn ra.

Anh sợ bị từ chối, nhưng lại càng sợ nghe Tô Uyển Đông thỏa hiệp.

Nếu hôm nay Uyển Đông trút bỏ đi gánh nặng, lựa chọn cùng anh làm lại từ đầu, Lăng Vạn Hình không chỉ không thấy vui, mà còn thấy chạnh lòng.

Cái anh muốn không phải là khiến Uyển Đông nhượng bộ cho ý định của mình, mà là tha thứ cho quá khứ, toàn tâm toàn ý đón nhận anh một lần nữa.

Chị đã yêu anh quá lâu, nên sẽ hy sinh vì anh theo thói quen.

Tình cảm sâu đậm bền bỉ, dù có xa nhau bao lâu, thì đây cũng là phản ứng theo bản năng của Tô Uyển Đông.

Lăng Vạn Hình không cầm lòng được nắm lấy tay chị, đầu ngón tay lành lạnh tiết lộ Tô Uyển Đông đang căng thẳng và do dự.

Buông một tiếng thở dài, Lăng Vạn Hình đánh mắt đi nhìn về phía trước, tiếp tục thổ lộ: "Uyển Đông, em có thể từ chối anh, nhưng... đừng khuyên anh bỏ cuộc."

Tô Uyển Đông nhìn bàn tay mình bị anh nắm lấy, nhẹ nhàng rút tay về.

Chị không nói gì, ngả lên lưng ghế chầm chậm nhắm mắt lại.

Cuối cùng cũng có được tình yêu của anh, nhẽ ra phải là một chuyện đáng mừng.

Nhưng chờ đợi đã quá lâu, không biết có còn đủ tự tin để làm lại từ đầu với anh hay không.

Đoạn đường quay về bệnh viện không dài cũng không ngắn, với Tô Uyển Đông mà nói, thời gian ngồi trong xe lại trôi qua thật chậm.

Đến ba giờ chiều họ mới về đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Trước khi xuống xe, Lăng Vạn Hình ngập ngừng nhìn chị mở cửa xe, muốn nói lại thôi.

Những lời Mặc Lương Vũ nói đột nhiên văng vẳng bên tai, người phụ nữ tốt như vậy, đáng ra nên được nâng niu.

Uyển Đông, hãy đợi anh, con đường em đã đi qua, anh nhất định sẽ vì em mà đi lại từ đầu!

***

Lăng Tử Hoan ở trong phòng bệnh, nhận được tin mọi người đã về đến nơi bèn vội vàng kết thúc trò chơi, nằm lên giường nhắm mắt giả vờ ngủ.

Kiều Viễn Hiền ngồi trên xe lăn đọc một quyển sách cổ, nhìn cô nhóc giả vờ say ngủ rồi nói với ông Đoàn: "Để con bé nằm nghỉ một lúc đi, ông đẩy tôi qua thăm Mặc Thần một chút!"

"Vâng, ông chủ."

Ông Đoàn đẩy Kiều Viễn Hiền sang phòng ấp ở đầu bên kia hành lang, giữa đường gặp nhóm người Kiều Mục vừa ra khỏi thang máy. Kiều Viễn Hiền đưa tay ra hiệu cho ông Đoàn dừng lại, bình tĩnh Tô Uyển Đông, bình tĩnh nói: "Tiểu Tô, lần này về ở lại lâu dài hay chỉ ở tạm thế?"

Tô Uyển Đông tiến lên một bước, gật đầu chào ông: "Để bác Hai phải nhọc lòng rồi, cháu muốn đợi sức khỏe của Hoan Hoàn hồi phục rồi mới tính tiếp."

Thấy Tô Uyển Đông không trả lời thẳng, ánh mắt ông có vẻ không đồng tình.

Ông nhíu mày, nhìn Tô Uyển Đông rồi lại nhìn Lăng Vạn Hình nhắc nhở: "Hai đứa đều không còn trẻ nữa, chuyện tình cảm hoặc là kết thúc dứt khoát, hoặc là gương vỡ lại lành, đừng có suốt ngày dùng dằng tốn thời gian vô ích. Con bé mới sinh xong, đang rất yếu, cháu là mẹ mà bỏ đi suốt mấy năm, ân oán tình cảm nam nữ sao có thể quan trọng hơn con cái chứ?"

Ông hai Hiền xưa nay nói chuyện luôn rất thẳng thừng, nguyên nhân cũng chỉ vì không muốn để Lăng Tử Hoan đau lòng.

Tô Uyển Đồng buồn bã cúi đầu, khiêm tốn phụ họa theo, "Bác Hai dạy phải."

"Bác Hai, Uyển Đông..." Lăng Vạn Hình tiến lên muốn giải vây cho Tô Uyển Đông, nhưng còn chưa nói xong, Kiều Viễn Hiền đã cắt ngang anh: "Được rồi, anh đừng có lắm lời nữa, nhìn thấy anh là tôi lại cáu! Ông Đoàn, đi thôi."

Chương (1-2252)