Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2184

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2184
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2184: CHÚNG EM ĐẾN THĂM CHỊ DÂU!

Khi bước vào phòng bệnh, Tô Uyển Đông bất ngờ nhận ra còn chưa tới chín giờ mà ở đây đã tập trung không ít người, đều là những anh chị em thân thiết đã lâu không gặp. Bọn họ người đứng người ngồi nhìn về phía chị, ai ai cũng nở nụ cười mỉm.

"Chị dâu cuối cùng cũng quay lại rồi!"

Người đầu tiên lên tiếng chính là Nghiên Thời Thất. Cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài rộng rãi, cười hoan hỉ bước tới. Đang mang thai bảy, tám tháng nên người cô đẫy đà lên nhiều, nhưng không vì thế mà làm mất đi khí chất tao nhã vốn có của cô.

Tô Uyển Đông đứng ở cửa, mắt lóe lên xúc động.

Chị tiến lên nắm tay Nghiên Thời Thất nói chuyện, mất một lúc mới kinh hãi phát hiện ra bản thân vội vã rời khỏi phòng nghỉ nên đã quên chưa rửa mặt chải đầu, quên thay quần áo, ắt hẳn ngay cả tóc tai cũng rất rối loạn.

Tô Uyển Đông ngượng ngùng nhìn lại bản thân mình, lúc này Nghiên Thời Thất đã cười nói: "Chị dâu, sắp hai năm không gặp rồi, lần này trở về chị định ở lại bao lâu?"

Lời nói này cất giấu chút tâm tư của Thập Thất. Tạm thời bọn họ đều không biết rõ anh Cả và chị dâu đã tiến triển đến bước nào rồi, bởi vậy câu hỏi này thoạt nghe thì bình thường nhưng thật ra tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Tô Uyển Đông.

Lúc này, Tô Uyển Đông nhìn đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất, cười cười: "Còn chưa biết được, chị muốn ở bên Hoan Hoan thêm một thời gian nữa." Khi trước chị tự ý rời khỏi đây, người mà chị thấy hổ thẹn nhất chính là cô bé Lăng Tử Hoan này.

Cho dù kết cục của chị và Lăng Vạn Hình có ra sao, chị cũng không muốn để lại chút tiếc nuối nào.

Cuộc đời con người ngoại trừ tình yêu còn có rất nhiều thứ tình cảm khác cần phải vun đắp, Tô Uyển Đông không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ thời kỳ khôi phục sau sinh của Hoan Hoan nữa. Bằng không, chị sẽ tiếc nuối cả đời này.

Nghiên Thời Thất nghe thấy câu trả lời này, trong mắt liền lóe sáng vui vẻ. Cô vội vàng kéo khuỷu tay chị đi về phía mọi người: "Vậy nhất định Hoan Hoan sẽ vui lắm. Nếu chị dâu còn chưa chắc chắn thì chi bằng ở đây thêm một thời gian. Chúng ta đã lâu không gặp, mọi người cũng rất nhớ chị đấy."

Lúc này, Lăng Tử Hoan đang nằm tựa người lên đầu giường nghe thấy vậy liền vỗ tay liên hồi: "Nếu mẹ không đi, con sẽ là người vui nhất!"

Hành động bất ngờ của cô thiếu chút nữa khiến cho Kiều Mục làm đổ bát cơm mà anh vừa đưa lên.

Anh bất lực dặn dò: "Đừng có lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương rách mất."

Lăng Tử Hoan mở to mắt nhìn anh, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có vết thương này còn không phải vì anh sao..."

Nếu không phải vì sinh con, sao cô lại có vết thương này được!

Kiều Mục: "..."

Mặc Lương Vũ ngốc nghếch đứng bên cạnh đột nhiên hỏi một câu: "Miệng vết thương gì? Tử Hoan sinh mổ sao?"

Mọi người: "..."

Trong chốc lát, khuôn mặt Lăng Tử Hoan đỏ bừng.

Kiều Mục xoay người, đặt chiếc bát sứ xuống, bóp khớp xương kêu răng rắc.

Thằng nhóc này thiếu đòn sao!

Ưng Phi Phi đứng bên cạnh cậu ta vội vàng dùng khuỷu tay huých cậu ta một cái: "Anh im đi." Ở trong nhóm toàn những người xuất sắc, sao chút kiến thức thông thường này cậu ta cũng chả có vậy!

Mặc Lương Vũ quả thật không hiểu lắm về chuyện phụ nữ sinh con, ai bảo cậu ta chưa làm cha bao giờ!

Con nhà Lăng Tử Hoan đã ra đời rồi mà Phi Phi nhà cậu ta vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Một năm nay vợ chồng bọn họ đã làm rất nhiều xét nghiệm, sức khỏe của cả hai cũng không có vấn đề gì. Bác sĩ giải thích có thể là do áp lực quá lớn, chỉ bảo bọn họ cố gắng giữ sức khỏe cả về mặt thể chất và tinh thần. Mặc Lương Vũ thầm cảm thấy mấy lời dặn dò này thật là vớ vẩn!

Không lâu sau, Lăng Vạn Hình cũng đi từ phòng nghỉ tới, vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây.

Anh nhướng mày, đưa mắt nhìn quanh bốn phía: "Đến sớm vậy à?"

"Bọn em nghe nói chị dâu đã quay về nên qua đây thăm!"

Lời này là do Hàn Vân Đình nói, ý ở ngoài lời - tức không liên quan tới anh!

Chương (1-2252)