← Ch.2181 | Ch.2183 → |
CHƯƠNG 2182: TAY VẨY BÚT HOA, CHÍ XA NGÀN DẶM
Tô Uyển Đông nghiêm túc nhìn ngắm đứa trẻ, đứa bé nhỏ xinh kia là đứa con nhỏ bé của Hoan Hoan. Thứ cảm giác kế thừa và chuyển tiếp này khiến chị cảm thấy xúc động một cách kì lạ.
Lăng Vạn Hình cũng nhìn chăm chú thằng bé trong lồng ấp, huých nhẹ vào khuỷu tay Kiều Mục: "Đã đặt tên cho đứa bé chưa? Nếu vẫn chưa đặt..."
"Đặt rồi."
Lăng Vạn Hình: "..."
Anh vốn có ý định đứng ra đảm nhận việc đặt tên cho đứa trẻ, không ngờ lại bị người ta hắt cho một gáo nước lạnh.
Kiều Mục quay đầu nhìn Lăng Vạn Hình đang kinh ngạc, khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Ba em đặt tên là Kiều Mặc Thần, ngụ ý tay vẩy bút hoa, chí xa ngàn dặm."
"Kiều Mặc Thần..." Tô Uyển Đông nhắc lại cái tên này: "Rất êm tai đấy, ý nghĩa cũng rất hay."
Thấy vậy, Lăng Vạn Hình lựa chọn im lặng!
Uyển Đông mà thích thì ắt là hay rồi.
Ba người đứng nhìn một hồi, đến tận khi đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, Kiều Mục bèn đưa bọn họ tới phòng nghỉ ngay cạnh phòng sinh.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Kiều Mục quay trở lại phòng bệnh, định thức suốt đêm trông Lăng Tử Hoan.
Trong phòng nghỉ, Tô Uyển Đông ngồi bên mép chiếc giường duy nhất trong phòng, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
"Đang nghĩ gì vậy?" Lăng Vạn Hình đưa ly nước ấm tới, ân cần hỏi han.
Tô Uyển Đông sực tỉnh, cầm lấy ly nước, lắc đầu: "Không có gì."
Lăng Vạn Hình đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt đượm vẻ tiều tụy của Tô Uyển Đông, bàn tay đang buông thõng bên người cuộn lại: "Đi nghỉ sớm đi, vất vả cả ngày, em cũng mệt rồi."
Khóe mắt Tô Uyển Đông liếc qua giường lớn: "Anh thì sao?"
"Anh không mệt. Lát nữa anh tới công ty, có một số việc cần phải xử lý."
"Nhiều việc lắm sao? Đã muộn thế này rồi còn phải tới công ty?"
Dứt lời, Tô Uyển Đông liền cắn môi.
Dường như cho dù thời gian đã trôi qua bao lâu thì theo bản năng, chị vẫn luôn lo nghĩ cho Lăng Vạn Hình.
Lời nói vừa thốt ra đã phá vỡ vẻ bình tĩnh mà chị đã duy trì bấy lâu nay.
Lăng Vạn Hình liếc nhìn Tô Uyển Đông, không kìm được bèn vươn tay vén mấy sợi tóc rối bên tai chị, cười mỉm, nói: "Nếu anh ở lại đây, chỉ e em cũng khó lòng nghỉ ngơi. Ngày mai nhất định con bé sẽ dính lấy em, đêm nay cố ngủ một giấc thật ngon, không cần phải lo lắng những chuyện khác."
Dứt lời, Lăng Vạn Hình nhìn thật sâu vào đáy mắt chị, xoay người rời khỏi phòng nghỉ dưới ánh mắt chăm chú của Tô Uyển Đông.
Nếu không phải là không dám hành động thiếu suy nghĩ, sao anh lại không muốn ôm chị cùng đi vào giấc ngủ chứ. Chỉ vì đã làm sai quá nhiều, nên trong quá trình chuộc lỗi này, anh ngày càng trở nên dè dặt.
Trong nháy mắt ngay khi đóng cửa phòng lại, nụ cười nơi khóe miệng Lăng Vạn Hình tắt ngúm.
Anh nhìn cánh cửa đã đóng chặt, thở dài một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện giữa đêm khuya.
Cả đêm ấy, Tô Uyển Đông cũng không thể ngủ yên. Trong mơ, dường như chị lại quay về biệt thự của nhà họ Lăng. Từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, chú Lăng và những người giúp việc đáng mến... thời gian tựa như lại quay ngược về những năm đầu.
Tô Uyển Đông yêu thương Lăng Vạn Hình tha thiết, ngày nào cũng giúp anh lo liệu sinh hoạt thường nhật, sắp xếp lịch trình, cứ mải đắm chìm trong thế giới huyễn hoặc bản thân, không thể thoát khỏi. Sau đó, hình ảnh trong mơ dần dần mất đi sắc màu tươi vui, tựa như lời nhắc nhở rằng mọi thứ sớm đã khác xưa.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Tô Uyển Đông đang trong giấc ngủ say.
Không biết Tô Uyển Đông lại mơ thấy điều gì mà khuôn mặt đang say ngủ lại đậm vẻ thương nhớ và đau buồn.
Cho đến tận khi có những ngón tay ấm áp xua tan đi cái lạnh nơi khóe mắt, bả vai Tô Uyển Đông run run, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, mặt trời đã sáng rõ, ánh mắt mơ hồ của Tô Uyển Đông nhìn thấy hình ảnh Lăng Vạn Hình đang ngồi bên cạnh, dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt của mình...
← Ch. 2181 | Ch. 2183 → |