Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2179

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2179
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2179: QUAY TRỞ LẠI LỆ THÀNH

Lăng Vạn Hình vô cùng áy náy, nhưng không dám thể hiện ra quá nhiều.

Anh khom lưng đặt túi hành lí xuống đất, hai tay giữ lấy vai Tô Uyển Đông, "Đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến em, có trách thì cũng phải trách chú Hai không chăm sóc tốt con bé. Nhưng may mà không sao, Hoan Hoan và đứa bé đều rất khỏe mạnh. Em đừng lo lắng quá, lát nữa chúng ta về đến nơi là có thể gặp hai mẹ con rồi."

Tô Uyển Đông từ từ ngước lên nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Lăng Vạn Hình, tim chợt nhói lên.

Từ xưa đến nay, Tô Uyển Đông chưa nghe Lăng Vạn Hình nói chuyện với mình bằng giọng điệu dịu dàng thế này bao giờ.

Dù bị tổn thương nặng nề thế nào, khi người mình từng yêu đứng ngay trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt dạt dào tình cảm, có mấy người phụ nữ có thể thờ ơ cho được?

Một mình gắng gượng suốt nửa năm qua, biến bản thân trở thành người kiên cường nhất trong thế giới không có anh, nhưng suy cho cùng vẫn là người phụ nữ dịu dàng như nước. Lúc này vỏ bọc mạnh mẽ của Tô Uyển Đông bỗng chốc vỡ vụn.

Ánh mắt Tô Uyển Đông ánh lên vẻ si mê, khi làn nước dâng lên, khuôn mặt của Lăng Vạn Hình cũng nhòe dần đi trước mắt.

Cuối cùng Tô Uyển Đông bật khóc.

Mím môi im lặng rơi lệ, không muốn để anh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình lần nữa, chị muốn quay lưng lại với anh, nhưng đôi tay trên đầu vai lại giữ chặt lấy chị không buông.

"Uyển Đông, không sao đâu, họ không sao thật mà."

Lăng Vạn Hình tưởng Tô Uyển Đông đang lo lắng cho Lăng Tử Hoan, nhìn thấy nước mắt của Tô Uyển Đông, anh đau lòng đến mức hít thở cũng khó khăn.

Thật ra anh rất ít khi nhìn thấy Tô Uyển Đông khóc, nhất là kiểu kìm nén cảm xúc như thế này. Nhìn thấy nước mắt ướt đẫm trên má Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình bất giác muốn ôm đối phương vào lòng vỗ về.

Nước mắt của Tô Uyển Đông tuôn trào, chẳng mấy chốc đã đổ như mưa.

Tô Uyển Đông nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh mắt chan chứa cảm xúc của anh thêm nữa, và rồi ngay sau đó cả người được bao bọc trong vòng tay ấm áp quen thuộc.

Tô Uyển Đông chôn mặt trên đầu vai anh lặng lẽ rơi lệ, Lăng Vạn Hình vòng hai tay qua người Tô Uyển Đông, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Động tác của anh như lông vũ quét qua tim, cảm giác tê dại lan ra khắp tứ chi.

Hóa ra tình yêu vẫn cò nguyên đó, nếu không sao lại có nhiều cảm xúc đến vậy.

Tô Uyển Đông chợt cảm nhận được sự rung động đã lâu không có, nhưng vẫn còn chút quật cường cuối cùng, buông thõng hai tay bên người, không đáp lại cái ôm của anh.

Lăng Vạn Hình ôm chặt vai Tô Uyển Đông, tì cằm mình lên trán chị, mắt nhắm hờ tận hưởng sự dựa dẫm trong khoảnh khắc này.

Nửa năm qua, anh như cái xác không hồn mất đi tất cả vui buồn hờn giận.

Lúc này, ôm Tô Uyển Đông vào lòng một lần nữa, Lăng Vạn Hình cảm thấy con tim trống rỗng của mình cũng được lấp đầy trở lại.

Vài phút qua đi, Tô Uyển Đông đã điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ ngọ nguậy muốn rời khỏi vòng tay anh, Lăng Vạn Hình lập tức buông ra.

Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gò má Tô Uyển Đông, chị đưa tay lau đi, nhìn Lăng Vạn Hình một cái rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Lăng Vạn Hình đứng tại chỗ xòe ngón tay dường như vẫn còn vương hơi ấm của đối phương.

Hôm nay Uyển Đông không từ chối vòng tay của anh, có lẽ đây là một dấu hiệu tốt.

***

Bảy giờ tối hôm đó, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông lên chuyến bay quay về Lệ Thành.

Đã gần hai năm qua đi kể từ hôn lễ của Lăng Tử Hoan và Kiều Mục, cũng là hai năm Tô Uyển Đông rời khỏi Lệ Thành.

Khi máy bay từ từ hạ cánh, Tô Uyển Đông nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn qua khung cửa sổ, tâm trạng rất phức tạp.

Lăng Vạn Hình nghe thấy tiếng thông báo, mở mắt ra đề nghị với Tô Uyển Đông: "Hay là tối nay nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm mai..."

Chương (1-2252)