← Ch.2170 | Ch.2172 → |
CHƯƠNG 2171: LĂNG VẠN HÌNH NHƯ ĐI TRÊN BĂNG MỎNG
Tô Uyển Đông cười nhẹ: "Không có gì..."
Chị không nói nhiều mà quay người đi vào bếp, khi quay lại thì trên tay đã cầm thêm hai đôi đũa và thìa!
Thấy vậy, Lăng Vạn Hình cầm túi giấy trên bàn lên, nhìn vào bên trong, lập tức bẹp môi. Hóa ra anh mua đồ ăn sáng nhưng lại quên cầm bộ đồ ăn!
Một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, anh còn biết làm gì cơ chứ?
Tâm trạng của Lăng Vạn Hình lập tức trở nên buồn bực vì chút chuyện nhỏ này, anh chợt nhớ tới bình sữa mà tôi qua mua cho Uyển Đông, hình như... cũng không lấy ống hút.
Tô Uyển Đông không biết đến những suy nghĩ xáo trộn trong tâm trí anh, cũng không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Lăng Vạn Hình.
Chị dùng khăn giấy lau sạch đũa và thìa, nhẹ nhàng đặt lên miệng bát cháo kê: "Tôi vừa uống sữa rồi, anh ăn cháo kê đi."
Bởi vì dạ dày của anh không tốt, mà cháo kê thì tốt cho dạ dày.
Bản thân Tô Uyển Đông là một người phụ nữ chu đáo tỉ mỉ, cho dù thời gian qua đi, cảnh vật có thay đổi, chị vẫn chủ động chăm sóc Lăng Vạn Hình trong vô thức.
Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ ăn sáng, Lăng Vạn Hình thì cúi đầu xị mặt, vẫn đang chìm đắm trong sự buồn bực vì quên lấy bộ đồ ăn.
Không có Uyển Đông bên cạnh, anh đúng là đồ vô dụng!
Một bữa sáng, mỗi người đều có nỗi lòng riêng.
Tô Uyển Đông có vẻ ăn không ngon miệng nên chỉ ăn hai cái há cảo rồi đặt bát đ ĩa xuống. Ngược lại, Lăng Vạn Hình có vẻ thèm ăn, chẳng những ăn hết cháo gạo kê mà còn gần như quét sạch toàn bộ cặp lồng bánh bao hấp.
"Lần này anh đến Tân Thành có việc gì sao?" Lúc này Tô Uyển Đông ngồi đối diện chủ động phá vỡ sự im lặng.
Nghe tiếng, Lăng Vạn Hình ngẩng đầu lên, li3m canh ở khóe miệng, nói: "Không có gì, anh muốn tới gặp em."
Thổ lộ lòng mình một cách thẳng thắn thật ra không khó như tưởng tượng.
Lăng Vạn Hình nói xong thì nhìn chằm chằm vào Tô Uyển Đông, sợ nhìn thấy sự phản kháng của chị.
Có lẽ là do đã từng yêu sâu đậm, cho nên dù cho tính cách của Tô Uyển Đông có kiên định đến đâu thì sau một thời gian dài xa cách, khi nghe được lời này, trong mắt chị vẫn gợn sóng.
Chị vô thức cong môi cụp mắt xuống, che đi những cảm xúc đang bộc phát trong ánh mắt.
Không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ im lặng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh quá mức, Lăng Vạn Hình liếc nhìn Tô Uyển Đông, thầm nghĩ có lẽ mình đã nói sai, cân nhắc hồi lâu, lại giấu đầu hở đuôi giải thích: "Cũng không hoàn toàn là vì em, gần đây anh nghe nói tốc độ phát triển của Tân Thành rất nhanh, cho nên muốn tới quan sát thực tế."
Nghe vậy, Tô Uyển Đông chậm rãi ngước mắt, khoảnh khắc hai người chạm mắt, trong mắt chị ánh lên vẻ ranh mãnh.
Anh vẫn không biết nói dối, ngay cả cái cớ cũng rất tệ.
Tô Uyển Đông yên lặng thở dài, liếc nhìn bữa sáng trên bàn: "Anh ăn xong chưa?"
"Ừ, ăn xong rồi, em định ra ngoài à?" Lăng Vạn Hình vừa nói vừa đứng dậy, trông còn sốt ruột hơn cả vô thức.
Tô Uyển Đông gật đầu nói: "Tôi phải đến công viên nghệ thuật, nếu anh không có việc gì..." anh có thể đi cùng tôi.
Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, Lăng Vạn Hình đã khoác áo lên tiếng trước: "Vậy anh không quấy rầy em nữa, hẹn gặp lại."
Tô Uyển Đông: "..."
Nhìn Lăng Vạn Hình hấp tấp rời đi, Tô Uyển Đông lần đầu tiên cảm thấy hình như mình đã biến thành nước lũ và mãnh thú.
Chị dở khóc dở cười nhìn cánh cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
Điều gì đã khiến anh ấy trở nên thận trọng đến vậy, thậm chí đến mức giống như đi trên băng mỏng?
Tô Uyển Đông mơ hồ đoán ra được, nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
Bao nhiêu năm qua, chị đã tự dối lòng mình quá nhiều, giờ đây vẫn là không nên tự dệt mộng cho mình thì tốt hơn.
← Ch. 2170 | Ch. 2172 → |