← Ch.2158 | Ch.2160 → |
CHƯƠNG 2159: NỖI ĐAU CỦA SỰ MẤT MÁT, ĐAU TẬN TÂM CAN
Là anh em thân thiết, trước tình hình hiện tại của Lăng Vạn Hình, mọi người không còn cách nào khác ngoại trừ việc ở bên cạnh động viên.
Tình cảm không thể ép mua ép bán, ngay cả Tần Bách Duật cũng không thể làm trái ý muốn của nhà họ Tô để giúp Lăng Vạn Hình.
Trong phòng tỏa ra mùi rượu nồng nặc, rượu đắng vào cổ họng, nhưng lại khiến vành mắt của Lăng Vạn Hình hằn đỏ.
Anh uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi bị sặc mới khàn giọng bật cười: "Để các cậu chê cười rồi!"
Kiều Mục nhìn thấy Lăng Vạn Hình như thế này thì trong lòng rất khó chịu!
Chàng trai trẻ một thời đầy sức sống, và sau này là một người đàn ông trưởng thành vững vàng, cuối cùng đã mất đi phong thái của mình theo năm tháng!
Yết hầu của anh chuyển động, cụng ly với Lăng Vạn Hình: "Anh Cả, các anh em sẽ không cười nhạo anh đâu. Buồn quá thì cứ nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn một chút!"
Lăng Vạn Hình lắc ly rượu, nhìn Kiều Mục bằng ánh mắt mơ hồ, một thoáng sau thì cười thành tiếng: "Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Tôi trở nên như thế này, tất cả không phải là do tôi gieo gió gặt bão sao? Chú Hai, chú Ba, chú Tư, chú Năm, hãy nghe lời anh Cả, đời này thà phụ tất cả mọi người, cũng không được phụ người phụ nữ bên cạnh mình! Bởi vì nỗi đau của sự mất mát, mẹ kiếp đau tận tâm can..."
Nếu Lăng Vạn Hình giác ngộ từ sớm, anh nhất định sẽ không phụ tấm chân tình của Tô Uyển Đông.
Một số lời không thể nào nói ra, bởi vì anh không xứng đáng!
Người làm sai thì có quyền gì mà kêu tủi thân!
Lăng Vạn Hình nhìn ly rượu vang đỏ đặc, tiếp tục mua say mà không nói một lời!
Anh đang dùng thời gian tự hành hạ bản thân, sĩ diện thường ngày trước mặt mọi người cũng chỉ là chút tôn nghiêm cuối cùng của người đàn ông mà thôi!
Sau đó, Lăng Vạn Hình lại say xỉn được đưa trở về biệt thự nhà họ Lăng!
Khi không còn ai bên cạnh, một mình anh nằm trên chiếc giường lớn trống trải, khuỷu tay che mặt, nỗi đau đớn không thể tiêu tan được.
Rõ ràng là rượu có thể làm tê liệt lý trí, nhưng anh lại ngày càng tỉnh táo.
Cho đến khi ngoài cửa sổ đổ cơn mưa nhẹ, một tiếng nghẹn ngào đã phải kìm nén trở thành khúc nhạc đệm duy nhất cho tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ!
Lăng Vạn Hình khóc trong đêm mưa, nếu không phải vì đau lòng thì vì cớ gì!
***
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, xuân qua thu tới, nửa năm sau, vào giữa tháng mười một, Lệ Thành đón trận tuyết đầu tiên.
Giờ đây, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đều đã mang thai được tám tháng, Tần Bách Duật và Kiều Mục cũng đã hoãn mọi việc công việc, dành phần lớn thời gian ở nhà với họ.
Vào buổi sáng ngày tuyết đầu tiên, Lăng Vạn Hình đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng với bộ dạng hốc hác, ngậm điếu xì gà, ánh mắt u ám nhìn vào bản báo cáo trên tay, lật hết trang này sang trang khác.
Người trợ lý dè dặt chờ đợi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Chủ tịch Lăng, hiện tại bộ phận chính của tòa nhà đã hoàn thành và dự kiến sẽ được đưa vào sử dụng sớm nhất vào tháng ba năm sau!"
Người trợ lý giải thích kĩ lưỡng, Lăng Vạn Hình cũng gập tài liệu lại: "Tốc độ vẫn hơi chậm, nói với bên Tần thị đẩy nhanh tiến độ thi công!"
"Chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi đã nói với anh Trác, trợ lý Tổng Giám đốc rồi, anh ấy nói sẽ giúp sắp xếp!"
Lăng Vạn Hình nghe vậy thì gật đầu, lấy điếu xì gà khỏi khóe miệng, phất phất tay: "Được rồi, theo dõi sát sao, không có việc gì nữa thì anh ra ngoài trước đi."
Người trợ lý đáp lại rồi rời đi, lúc đóng cửa lại, anh ta nhìn bóng dáng gầy gò của Lăng Vạn Hình, thở dài thương cảm.
Trong sáu tháng qua, Chủ tịch Lăng đã hoàn toàn trở thành một người cuồng công việc, sáng sớm chưa tới tám giờ đã đến công ty, buổi tối hơn mười giờ mới rời đi!
Thời gian dài bận rộn khiến anh sụt cân, cả người như già hơn mấy tuổi!
← Ch. 2158 | Ch. 2160 → |